Cố Thanh Vũ vuốt tóc cô bé âu yếm: "Được, chị sẽ không nói với ba em. Nhưng em phải nói thật, không lo học hành, mà còn đạp xe nhanh như vậy, lỡ xảy ra tai nạn thật thì ba mẹ em sẽ thế nào?"
Trần Thục Mẫn cười bẽn lẽn: "Chị Thanh Vũ không biết đó thôi, sáng nay em có hai tiết sinh học, thầy Hạo giảng như đọc sách, em nghe mà nhức đầu. Nên nhân lúc ra chơi, em trốn ra ngoài đi chơi một chút."
Cố Thanh Vũ lắc đầu bất lực, nghiêm mặt nói: "Lần sau không được làm vậy nữa, nếu không đừng trách chị méc ba em."
Trần Thục Mẫn bĩu môi, mắt chớp chớp, rồi nói: "Thôi nào, chị Thanh Vũ, chú Lý đã cứu mạng em, chúng ta phải cảm ơn chú ấy chứ. Hay là, trưa nay mời chú ấy đi ăn nhé?"