Diệp Diệu Đông uống cạn chén rượu còn lại, chậm rãi đặt xuống, liếc trộm Lâm Tú Thanh, lại cười vẫy tay trước mặt cô vài cái.
"Anh nói cho em nghe, đồ tốt như vậy để lại nhà mình ăn mới đáng, chứ bán đi, dù sao cũng là cho người khác hưởng lợi, anh vất vả kiếm tiền là vì ai chứ, chẳng phải là để cả nhà ăn ngon mặc đẹp sao?"
"Chẳng lẽ vất vả làm lụng, để người khác ăn đồ ngon, nhà mình vẫn khổ sở ăn cơm rau dưa? Đúng không? Có lý không? Nên đồ tốt phải để lại tự mình ăn."
"Anh thấy mình có lý vậy, sao không nói sớm? Còn lén lút giấu diếm?"