Lúc này, Nhan Hùng đã tức giận. Hắn ném mạnh ly rượu xuống bàn: “Thạch tiên sinh, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Muốn bao nhiêu tiền? Chi bằng ngươi cho ra một con số cụ thể cho rồi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, không hề sợ hãi Nhan Hùng tức giận. Hắn đưa tay rút tờ khăn giấy chấm chấm khóe miệng, tiện tay vò thành một cục rồi ném vào gạt tàn: “Ta không cần tiền, ta chỉ cần hai người bọn hắn quỳ xuống xin lỗi chị của ta.”
Giọng điệu của Thạch Chí Kiên vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận nào nhưng khí thế hung hãn khiến cho mí mắt của Nhan Hùng giật giật.