Lý Ngọc cầm lấy cuốn sách, lật đến trang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy tên mình trên đó.
Không chỉ tên, mà cả chân dung.
Lý Ngọc, nam, mười tám tuổi, thiên tài luyện đan của phái Côn Lôn. Trong cuộc tranh tài luyện đan học đồ mới nhất, đã bước vào trong giới thiên nhân, đánh bại đệ tử thân truyền của hai vị luyện đan sư tứ phẩm là Đan Dương Tử, Trường Xuân chân nhân và giành giải nhất trong cuộc tranh tài. Theo nguồn thông tin đáng tin cậy, hắn có quan hệ vô cùng thân mật với Khương Ly – thiên tài sở hữu Thiên linh mạch, đệ tử của tổ sư Huyền Trân trong phái Côn Lôn...
Lý Ngọc nhìn bức chân dung của bản thân, cũng không biết là do ai vẽ ra, không ngờ bức tranh lại sống động đến như vậy, ít nhất cũng vẽ ra được khí chất chín phần đẹp trai của hắn.
Hắn không khỏi tò mò, hỏi Ngô Thông: “Quyển sách này, rốt cuộc do ai biên soạn ra vậy?”
Ngô Thông cười nói: “Một người thì không thể nào soạn ra được quyển sách như vậy, đây là do phái Tiêu Dao – tổ chức tán tu lớn nhất trong giới tu tiên. Thu thập tin tức từ các đệ tử của môn phái khác, thông thường thì mỗi năm sẽ cập nhật một lần. Không chỉ bán chạy trong Chính đạo của chúng ta, mà ngay cả Ma đạo và trung ương hoàng triều cũng có rất nhiều người mua. Không ngờ bọn họ thực sự đã thu thập thông tin về ngươi, Lý Ngọc à, ngươi sắp nổi tiếng rồi...”
Lý Ngọc trợn to hai mắt: “Cái thứ này mà cũng được bán trong Ma đạo nữa sao?”
Ngô Thông nói: “Đương nhiên. Phái Tiêu Dao là tổ chức tán tu lớn nhất, phạm vi thế lực còn ảnh hưởng đến hai đạo Chính – Ma. Trung ương hoàng triều, thậm chí còn có Tây phương Phật quốc, chỉ có Nam Cương Yêu Đình là không có người của bọn họ…”
Trong lòng Lý Ngọc không ngừng mắng chửi tên trong phái Tiêu Dao kia.
Tu tiên không lo tu tiên, biên soạn sách cái quái gì chứ!
Hắn chỉ có thể tự an ủi trong lòng, những thứ vô vị này chắc yêu nữ kia sẽ không xem đâu, hoặc có lẽ, yêu nữ đó cũng quên luôn chuyện bản thân đã từng sắp xếp nội gián trong Bạch Vân Quán…
Người sợ nổi tiếng, lợn thì sợ mập. Lý Ngọc hiểu sâu sắc về đạo lý này.
Có khi yêu nữ kia đã quên hắn rồi, nhưng nếu như nhìn thấy quyển sách này, nói không chứ sẽ lại nhớ ra.
Tuy nhiên, với tu vi của hắn trong tầng Luyện Khí và thân phận là một luyện đan sư nhất phẩm, hắn cũng không thể làm chuyện gì lớn lao, cũng không cần phải lo lắng quá.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Lý Ngọc nhìn đỉnh Đan Đỉnh lần cuối, nơi hắn đã ở trong nửa năm, và bay về phía đỉnh Bích Vân.
Đệ tử chấp sự bên cạnh luyện đan sư nhất phẩm có thể được chỉ định, chỉ cần vị đệ tử đó đồng ý là được. Sau khi cuộc khảo hạch được thông qua, Lý Ngọc thỉnh cầu với tông môn.
Đa số đệ tử của đỉnh Bích Vân đều có tu vi là Mộc linh mạch, thứ họ học cũng là chăm sóc linh dược hoặc chiết xuất linh dịch, là trợ thủ đắc lực nhất của luyện đan sư, cũng là người được các luyện đan sư yêu
Khoảng nửa canh giờ sau, đỉnh Bích Vân.
Chu Tử Tuyền thu dọn xong xuôi, nàng cầm theo một chiếc túi nhỏ, vẫy tay với một vài bóng người trước mặt, nói: “Trương sư tỷ, Lữ sư tỷ, Phương sư muội, tạm biệt mọi người, muội sẽ thường xuyên về thăm mọi người.”
Một số nữ đệ tử của đỉnh Bích Vân đứng ở đó, nhìn Chu Tử Tuyền rời đi cùng Lý Ngọc trong sự ghen tị.
“Chu sư muội thật là may mắn, nghe nói Lý sư đệ rất hào phóng đối với muội ấy.”
“Trước đây, bọn họ hình như là bằng hữu tốt…”
“Không chỉ là bằng hữu thôi đâu, ánh mắt mà Chu sư muội nhìn hắn, không giống bằng hữu chút nào.”
“Không phải Lý sư đệ đó và Khương sư muội ở đỉnh Ngọc Châu…”
“Nghĩ nhiều rồi. Khương sư muội là con trời, sau này ít nhất cũng sẽ trở thành tổ sư Nguyên Anh, không thể nào lại có gì đó với Lý sư đệ đâu. Kể cả có muốn chọn làm cặp song tu, chắc chắn cũng phải chọn người có thiên phú gần bằng với muội ấy…”
“Cũng phải, những người là con trời, bọn họ rất thận trọng trong việc chọn đạo lữ song tu, ít nhất thì thiên phú cũng không thể quá kém. Bằng không, một người Nguyên Anh, người còn lại chỉ có thể tu luyện đến Kim Đan, vậy thì thọ nguyên cũng bớt đi năm trăm năm…”
…
Đỉnh Tử Vân.
Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, đáp trên một sườn núi.
Một tòa biệt viện tinh xảo hiện ra trước mắt của Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền. Bởi vì có trận pháp che chắn, đứng từ bên ngoài không thể nào nhìn thấy hình thù bên trong của biệt viện. Mỗi tấm biển trước cổng của biệt viện đều có viết chữ số, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đi qua từng căn để tìm, trong chốc lát đã tìm được biệt viện sáu mươi chín.
Vừa tiến lại gần trước cổng lớn của biệt viện ba bước, thân thể của Lý Ngọc đã bị một lực nhẹ nhàng đánh bật ra xa.
Lý Ngọc lấy ra hai miếng ngọc bài từ trong chiếc nhẫn không gian, một chiếc mình giữ và một chiếc đưa cho Chu Tử Tuyền. Cầm ngọc bài trong tay, Lý Ngọc lại tiến lên một bước, lần này không gặp trở ngại gì, thuận lợi tiến vào.