Tầng Nguyên Anh thì nàng không dám mơ tưởng tới, điều nàng hi vọng nhất hiển nhiên là có thể kết đan cùng với Lý Ngọc. Đối với nàng, cùng trải qua năm trăm năm với người mình thích chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Nếu như người nàng thích không thể kết đan, vậy thì thọ nguyên của nàng có nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là nỗi đau khổ kéo dài mấy trăm năm. So với chuyện này, chi bằng đồng sinh cộng tử…
Chu Tử Tuyền yên lặng rất lâu, Lý Ngọc cũng không nhắc đến nữa.
Thực ra hắn cũng chỉ thuận miệng nói một câu. Đối với một người tu tiên mà nói, thực lực chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thọ nguyên. Càng tu thêm được một linh mạch, vậy chi bằng đột phá được cảnh giới. Hắn không thể lựa chọn, không đồng nghĩa với việc người khác không có.
Lúc này hắn nhìn thấy trong mắt Chu Tử Tuyền hiện lên một tia kiên định, nàng nhìn về phía Lý Ngọc, nói: “Thực ra cũng không phải không được, đợi sau này ta học được luyện đan, ta có thể chia sẻ bớt một chút gánh nặng cho đệ, đệ cũng không cần phải vất vả như vậy nữa…”
Lý Ngọc không nghĩ rằng nàng thật sự sẽ nghĩ như vậy, xua tay nói: “Ta tùy tiện nói mà thôi, tỷ không cần phải coi là thật đâu, chuyện kết đan vẫn quan trọng hơn nhiều.”
Nhưng Chu Tử Tuyền kiên quyết nói: “Không kết đan thì thôi, đợi khi nào nguyên thọ sắp cạn, chúng ta cũng giống như bọn họ, tìm hai cái ghế bập bênh, cùng nhau nằm trước cửa phơi nắng…”
Dù đã bước chân vào tiên đạo, nhưng khát vọng trường sinh của nàng dường như không quá mãnh liệt, hơn nữa nàng luôn giữ vững tấm lòng trong sáng.
Lý Ngọc gõ nhẹ vào đầu nàng một cái, nói: “Sao mà không kết đan được chứ. Yên tâm, có ta ở đây, tầng Nguyên Anh thì ta không dám chắc, nhưng giúp tỷ kết đan là chuyện đơn giản.”
Lý Ngọc thì không lo lắng đến chuyện kết đan của mình, kể cả hắn không có gì đi nữa, chỉ dựa vào bản thân để tu hành, thì chuyện kết đan vẫn có một chút hi vọng. Huống hồ chi, hắn còn có lò đan thần bí, không đến mức ngay cả cái này cũng không thể nắm chắc được.
Đợi khi hắn kết đan, hắn sẽ trở thành luyện đan sư tam phẩm, có đủ năng lực luyện chế các loại đan dược nâng cấp tu vi lên tầng Trúc Cơ. Khi đó, hắn cũng sẽ bảo Chu Tử Tuyền kết đan, đây không phải là chuyện khó khăn gì.
Lý Ngọc cảm thấy mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần sau khi luyện chế đan dược trong vài ngày, hắn xách một chiếc ghế bập bênh ở trong sân, đi ra ngoài, nằm thoải mái trên chiếc ghế bập bênh và ngắm nhìn những luồng ánh sáng vắt ngang bầu trời trong động thiên Côn Lôn.
Đỉnh Tử Vân có rất nhiều biệt viện, cũng giống như Tôn trưởng lão, không ít người tìm một chiếc ghế bập bênh, nằm phơi nắng cả ngày trời.
Ở hai bên trái phải của hắn, và cả hai biệt viện đối diện, đều có người đang nằm trên ghế bập bênh giống hắn. Hoặc ngủ gật, hoặc là thẩn thờ, giống hệt như khi Tôn trưởng lão ở Bạch Vân Quán.
Nằm ở nơi đó, trong đầu Lý Ngọc không ngừng nhớ lại trải nghiệm giữa hai thế giới của mình. Lý Ngọc không tránh khỏi cảm giác cảm khái trong lòng, đời người toàn là những cuộc gặp gỡ kỳ lạ.
Hắn cũng có thể hiểu được những người như Tôn trưởng lão, bọn họ đã sống hơn hai trăm năm, có đủ quá khứ giá trị để nhớ lại.
Nằm một hồi, bên trái đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Này, tiểu tử, ngươi còn trẻ tuổi, sao lại giống những lão già sắp chết như bọn ta, chuyển đến đỉnh Tử Vân để làm gì vậy?”
Lý Ngọc không quay đầu, nói với giọng nhàn nhạt: “Nơi này sạch sẽ, vãn bối rất thích…”
Trong lúc nhàn rỗi, Lý Ngọc đã nói đôi ba câu với ông lão bên cạnh, biết được ông ấy là một chế phù sư. Trong quá trình nói chuyện, hai ông lão ở bên còn lại và bên đối diện cũng thỉnh thoảng xen vào đôi ba câu. Lý Ngọc cũng nhanh chóng biết được, bọn họ một người là trấn pháp sư, một người là cơ quan sư, còn có một người nữa là linh thú sư.
Tu vi của bốn người đều đang ở tầng Trúc Cơ, thọ nguyên cũng sắp hết, đời này không có hi vọng luyện đan. Trong mấy năm cuối đời, bọn họ lựa chọn dưỡng già ở nơi này.
Bọn họ đã cống hiến cả đời cho tông môn, đến lúc sắp tàn, tông môn đối xử với bọn họ rất tốt. Trợ cấp của mỗi tháng còn cao hơn nhiều so với Lý Ngọc, nhưng những thứ này không có ý nghĩa quá lớn lao đối với bọn họ.
Biết rằng Lý Ngọc đến từ Bạch Vân Quán, vị cơ quan sư đột nhiên nói: “Lão già Tôn Chấn kia hình như cũng ở Bạch Vân Quán, ngươi có quen biết với ông ấy không?”
Lý Ngọc nói: “Tiền bối cũng biết Tôn trưởng lão?”
Cơ quan sư cười nói: “Biết chứ, đương nhiên biết. Năm đó, bọn ta nhập môn cùng một đợt,. Khi ấy, có một trưởng lão tầng Trúc Cơ đã nhìn trúng ông ấy, muốn ông ấy làm đồng lữ song tu, nhưng đã bị ông ấy từ chối. Sau đó, cái tên họ Ngô chiếm lợi kia…”
Lý Ngọc đoán không sai, thanh niên phản nghịch năm đó quả nhiên chính là Tôn trưởng lão.