Logo
Chương 182: Ván này vững rồi

Vị luyện đan sư nhất phẩm kia cảm nhận được sự khó chịu của Lục Hành Chu, vội giải thích: “Lục sư đệ đừng trách, hai người đó là bằng hữu của Triệu sư đệ, mà Triệu sư đệ lại là đệ tử đứng đầu trong đỉnh này, quyền hạn của đệ ấy trong đỉnh Cửu Hoa còn lớn hơn nhiều so với ta…”

Đỉnh Cửu Hoa, một đại điện trên đỉnh của ngọn núi.

Triệu Vô Lượng đưa ra hai chén linh trà, nói: “Lý sư đệ và Hứa sư tỷ đến đây hẳn là vì chuyện về viên Dựng Anh Đan kia. Vừa nãy sư tôn có nói rồi, nếu như đệ tử của đỉnh Cửu Hoa giành được giải nhất sẽ trả viên đan dược ấy lại trong tông môn, đổi lấy một vài linh dược quý hiếm. Rất xin lỗi, ta thực sự không thể giúp gì cho hai người về chuyện này.”

Hứa Khuynh Tâm vẫn mở miệng cảm tạ, đỉnh Cửu Hoa không giúp cho ai cả, điều này cũng không hẳn là chuyện xấu đối với đỉnh Ngọc Châu.

Triệu Vô Lượng nói: “Theo như ta biết, những sư thúc và sư bá của các đỉnh khác cũng đều nhận được mệnh lệnh như vậy, chỉ có sư thúc Ngọc Dương Tử, trăm năm trước từng nợ một ân tình rất lớn đối với đỉnh Ngọc Linh, đồng ý rằng nếu như đứng hạng nhất trong cuộc tranh tài này sẽ đưa viên Dựng Anh Đan đó cho sư bá Thái Nhất…”

Sau khi rời khỏi đỉnh Cửu Hoa, Lý Ngọc đã đưa Hứa Khuynh Tâm đến đỉnh Thanh Linh, đỉnh Bạch Vân, v.v...

Giống như Triệu Vô Lượng đã nói, mặc dù Đặng Thanh Tùng, Hà Tấn, Lưu Nhân đều rất nhiệt tình với Lý Ngọc và Hứa Khuynh Tâm, nhưng bọn họ đều bày tỏ thái độ xin lỗi. Tuy rằng bọn họ rất muốn giúp đỡ cho Lý Ngọc, thế nhưng vì có lệnh của sư tôn, bọn họ thực sự lực bất tòng tâm…

Đây không phải là tin xấu, mặc dù bọn họ không đồng ý với Lý Ngọc, nhưng cũng không ý với Lục Hành Chu. Lý Ngọc có người quen ở các đỉnh, chí ít thì hắn vẫn có thể cùng Hứa sư tỷ đi vào trong uống tách trà, còn Lục Hành Chu thì chỉ có thể đứng ở ngoài và chờ đợi.

Cuối cùng, trong tất cả các đỉnh, chỉ có đỉnh Thúy Vi là đỉnh duy nhất xác nhận rằng sẽ đứng về phía của đỉnh Ngọc Châu. Một vị luyện đan sư tứ phẩm khác, vì có nợ một ân tình khá lớn với lão tổ tông nhà họ Lục, nên đứng về phía của đỉnh Ngọc Linh.

Kết quả này, Hứa Khuynh Tâm có thể chấp nhận được.

Ít nhất, cả hai bên đều cạnh tranh công bằng.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng phải thán phục mạng lưới quan hệ rộng rãi của Lý Ngọc.

Không ngờ tại mỗi đỉnh mà nàng muốn đi tới, Lý Ngọc đều có bằng hữu có thể nói chuyện. Mặc dù cũng không đến mức là thân thiết, nhưng quả thực đã mang lại cho nàng rất nhiều sự tiện lợi. Cả đoạn đường bay đi bay lại này, thậm chí còn chưa cần nàng mở miệng, Lý Ngọc đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đâu vào đấy.

Bởi vì có Lý Ngọc đồng hành suốt đoạn đường, và cũng có việc cần giúp đỡ giống nhau, Lục Hành Chu chỉ có thể đứng ở trước cổng các đỉnh đón gió, còn bọn họ lại có thể ngồi ở bên trong uống trà, đây chính là tác dụng của các mối quan hệ…

Khi trở về từ đỉnh Bạch Vân, Hứa Khuynh Tâm nói với Lý Ngọc: “Lần này thực sự cảm ơn Lý sư đệ rất nhiều.”

Lý Ngọc xua tya, nói: “Sư tỷ khách sáo rồi.”

Mới đầu khi Lý Ngọc gia nhập môn phái, Hứa sư tỷ đã giúp đỡ không ít. Lý Ngọc từng nói sau này sẽ báo đáp, đây không phải là lời nói suông, chỉ chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không là gì cả.

Huống hồ chi, tất cả mọi chuyện này đều là vì Khương Ly, không cần Hứa sư tỷ nói, bản thân hắn cũng sẽ giúp Khương Ly.

Đỉnh Ngọc Châu.

Sau khi nghe những lời của Hứa Khuynh Tâm, người phụ nữ trung niên cũng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Đỉnh Thúy Vi thực sự sẵn lòng nhường lại cho chúng ta viên Dựng Anh Đan kia sao?”

Hứa Khuynh Tâm gật đầu, nói: “Vốn dĩ Trường Xuân Chân Nhân không đồng ý tham gia vào chuyện này, nhưng Lý sư đệ và đệ tử thân truyền của Trường Xuân Chân Nhân – Trịnh sư muội, có quan hệ khá thân thiết, Trịnh sư muội đã tự mình đi khuyên nhủ, cuối cùng thì Trường Xuân Chân Nhân mới đồng ý...”

Người phụ nữ trung niên thở phào nhẹ nhõm và nói: “Dù cho kết quả ra sao, lần này bổn tọa cũng nợ hắn một ân tình.”

Về chuyện tai tiếng với đệ tử của đồ nhi của bà ấy, từ trước đến giờ, bà chưa bao giờ thôi an tâm, trái lại còn lo lắng rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của Khương Ly, không bao giờ cho phép đồ nhi đi gặp hắn.

Nhưng lần này, hắn quả thực đã giúp bà một việc lớn.

Mấy vị luyện đan sư tứ phẩm trong môn phái, kể cả tu vi có không bằng bà đi nữa, nhưng nói về địa vị thì lại không một ai thấp hơn bà, cho dù bà có đích thân đến cửa, bọn họ cũng chưa chắc sẽ nể mặt mũi.

Lần này, các đỉnh núi khác đều chọn vị trí trung lập, đỉnh Thúy Vi thì ủng hộ giúp đỡ cho đỉnh Ngọc Châu, đỉnh Bạch Vân thì đứng về phía của đỉnh Ngọc Linh, thế cục này bọn họ không chiếm ưu thế, nhưng tên họ Lục kia cũng không được lợi ích gì.