Đoàn xe của Tống Chấn Khuyết tiến vào cổng thành Phong Cương.
Qua khung cửa sổ xe, có thể thấy tường thành gần trong gang tấc, cùng với cổng thành đồ sộ, vững chãi.
Khi nhìn từ xa có lẽ chưa ai phát hiện, nhưng khi nhìn gần, tất cả mọi người liền cảm nhận được một luồng khí tức viễn cổ, cùng với chất cảm kiên cố không gì phá nổi.
“Đây là… Li Nham khoáng thạch?”