Logo
Chương 71: Lò rèn, Liễu Nghị!

Chẳng biết giải quyết tên Quỷ Diện này xong, sẽ nhận được bao nhiêu điểm hệ thống.

Lục Huyền nhớ lần trước tiêu diệt quỷ dị cấp Nguy ở thôn Liễu Câu, hình như đã nhận được năm mươi điểm hệ thống.

“Thôi vậy, ngày mai vẫn nên tìm một lò rèn để rèn một thanh đao mới trước đã.”

Ngay sau đó, Lục Huyền không nghĩ nhiều nữa, định bụng sáng sớm mai sẽ nhờ tiểu tử Thẩm Uyên dẫn đường giúp.

Hôm sau!

Sáng sớm tinh mơ, phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang đã bị mấy chục nha dịch của huyện nha bao vây.

Cửa lớn phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang đóng chặt, còn bị dán niêm phong.

Một gã trung niên mặc bộ đầu phục của huyện nha đang chặn trước cửa phủ bang chủ Hắc Hổ Bang.

Gã xua tay với người đi đường trên phố một cách mất kiên nhẫn, đuổi những kẻ hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt.

“Tránh ra, tránh ra!”

“Quan phủ làm việc, người không phận sự mau rời đi hết!”

“Không có gì hay ho để xem đâu, tất cả giải tán cho bản bộ đầu.”

Lời của bộ đầu huyện nha chẳng hề ảnh hưởng đến những người muốn xem náo nhiệt.

“Chuyện gì thế này?”

“Đây không phải là phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang sao?”

“Sao lại bị người của quan phủ vây lại thế này.”

“Đúng là chuyện lạ đời, nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, bang chủ Hắc Hổ Bang này chẳng phải có mối quan hệ ngàn tơ vạn sợi với vị tri huyện đại nhân kia sao?”

Bộ đầu huyện nha vốn chỉ định đứng sừng sững trước cửa phủ làm màu một chút thôi.

Thế nhưng, khi nghe trong đám đông có kẻ dám bàn tán về đại nhân nhà mình, gã liền nổi trận lôi đình.

“Hửm?”

“To gan!”

“Là kẻ nào nói!”

“Bước ra đây cho bản bộ đầu, bản bộ đầu muốn xem kẻ nào to gan lớn mật đến thế, dám vu khống huyện lệnh đại nhân!”

Dù đó là sự thật thì cũng không phải chuyện các ngươi có thể nói ra!

Gã muốn xem là tên khốn nào chán sống rồi, chê mình mệnh dài!

Thấy bộ đầu huyện nha thật sự nổi giận.

Những người đi đường đang vây xem ngoài cửa phủ đệ bang chủ Hắc Hổ Bang thấy vậy liền lập tức giải tán như ong vỡ tổ.

Cách phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang không xa, có hai nam nhân trông còn rất trẻ đang thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Hai nam nhân trẻ tuổi đang xem náo nhiệt này chính là Lục Huyền và Thẩm Uyên.

Sáng sớm, Lục Huyền đã nhờ Thẩm Uyên dẫn hắn ra khỏi phủ để đến lò rèn.

Vừa hay đi ngang qua đây, phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang chỉ cách Thẩm phủ một con phố.

Thẩm Uyên đi ngang qua thấy cảnh này, mặt lộ vẻ khó hiểu.

Lạ thật, tại sao người của quan phủ lại vây phủ đệ của bang chủ Hắc Hổ Bang.

Người khác không biết, chứ Thẩm Uyên hắn lại rất rõ ràng.

Bang chủ Hắc Hổ Bang này là bà con xa của huyện lệnh, kẻ nào to gan đến mức dám sai người vây phủ đệ của y.

Thẩm Uyên xem một lúc rồi cũng mất hứng.

Dù sao, có gây náo loạn thế nào cũng là chuyện của người khác.

Loại chuyện thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp vạ này, tốt nhất mình không nên tò mò.

“Thôi bỏ đi, Huyền ca, chúng ta đi thôi.”

“Lò rèn kia ở ngay gần đây, lão thợ rèn đó là thợ rèn nổi danh nhất huyện Đăng Phong của chúng ta.”

“Hầu hết cao thủ võ đạo trong huyện thành đều đến chỗ ông ấy để rèn vũ khí thuận tay.”

Không lâu sau, Lục Huyền theo chân Thẩm Uyên đến một con phố sầm uất náo nhiệt.

Trên con phố đông nghịt người, có một lò rèn to lớn và bắt mắt.

Khi Lục Huyền và Thẩm Uyên bước vào trong lò rèn, cảnh tượng bên trong liền hiện ra trước mắt hắn.

Bốn phía đại sảnh của lò rèn đặt mấy chiếc giá gỗ cao ngất, trên đó bày la liệt đủ loại vũ khí.

Bên trong đã có rất nhiều võ giả đến chọn mua, vây kín đại sảnh lò rèn, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên không ngớt.

“Thẩm thiếu gia!”

Lúc này, hai tiểu nhị của lò rèn dường như thấy Thẩm Uyên ở ngoài cửa, vội vàng chạy tới, gương mặt tươi cười nịnh nọt.

“Ừm!”

“Liễu thúc thúc đang ở đâu? Dẫn ta đi gặp người, ta cũng đã lâu không đến thăm lão nhân gia người rồi.”

Thẩm Uyên tỏ ra rất thân quen, ra lệnh cho hai tiểu nhị của lò rèn.

Mà Liễu thúc thúc trong miệng Thẩm Uyên chính là chủ nhân của lò rèn này, Liễu Nghị!

Dưới sự dẫn đường của một tiểu nhị, Lục Huyền và Thẩm Uyên đi lên tầng hai của lò rèn.

Cảnh tượng nơi đây hoàn toàn khác với sự náo nhiệt ở đại sảnh, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

Hành lang trên tầng hai của lò rèn là những căn phòng đóng chặt cửa.

“Huyền ca, nơi này chỉ có quý khách của lò rèn mới được lên.”

Sau đó, Thẩm Uyên không quên giải thích cho Lục Huyền.

Lục Huyền và Thẩm Uyên đi theo tiểu nhị lò rèn phía trước, đến cuối hành lang.

Cốc, cốc, cốc!

Tiểu nhị lò rèn giơ tay, khẽ gõ cửa căn phòng cuối hành lang.

“Chưởng quỹ, Thẩm Uyên thiếu gia cầu kiến!”

Ngay sau đó, một giọng nói sang sảng đầy nội lực từ trong phòng vọng ra.

“Thẩm tiểu tử sao lại đến đây, cho nó vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Lục Huyền và Thẩm Uyên không chút do dự bước vào.

Lục Huyền đảo mắt nhìn quanh phòng, bên trong trông rất đơn sơ và cổ kính.

Chỉ có vài chiếc giá nhỏ, trên đó đặt mấy món vũ khí tinh xảo, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Phía trước còn có một nam nhân trung niên vạm vỡ, cởi trần, làn da màu đồng, cằm có chòm râu ngắn màu trắng.

“Thẩm Uyên, tiểu tử nhà ngươi sao lại rảnh rỗi đến thăm lão phu, không ở nhà với nàng kiều thê của ngươi à.”

Nam nhân trung niên thấy Thẩm Uyên, mặt lộ vẻ tươi cười, trêu chọc.

“Liễu thúc thúc, người đừng trêu chọc ta nữa, ta đây không phải là đến thăm người rồi sao?”

Thẩm Uyên đỏ mặt, trông có vẻ hơi lúng túng.

Chưởng quỹ lò rèn Liễu Nghị có mối quan hệ rất thân thiết với phụ thân hắn là Thẩm Vân Nguy.

Vì vậy, Thẩm Uyên mới dám tùy tiện nói đùa với Liễu Nghị như thế.

Từ khi cưới Lục Thanh Thanh, cuộc sống của hắn chỉ có hai nơi, qua lại giữa tiệm thuốc và Thẩm phủ.

Trước đây, hắn si mê võ đạo, thường xuyên đến lò rèn chọn mua vũ khí tốt để tu luyện.

“Nói đi, tiểu tử nhà ngươi vô cớ đến chỗ ta, chắc chắn là có chuyện.”

“Ngắm trúng thanh vũ khí nào rồi, lão phu làm chủ, tặng ngươi!”

Liễu Nghị trông rất vui vẻ, hào sảng nói.

“Liễu thúc thúc nói đùa rồi, ta đâu dám nhận không của người, nếu để phụ thân ta biết được, chẳng phải sẽ bị người đánh gãy chân mất.”

Thẩm Uyên nghe vậy vội vàng xua tay, từ chối ý tốt của Liễu Nghị.

Sau đó, Thẩm Uyên cũng không giấu giếm, nói thẳng mục đích đến đây.

“Liễu thúc thúc, đây là Huyền ca của ta!”

“Hôm nay ta đến đây là để chạy việc cho Huyền ca, huynh ấy muốn mua đao ở chỗ người!”

“Ồ?”

Nghe Thẩm Uyên nói vậy, Liễu Nghị có chút kinh ngạc nhìn Lục Huyền.

Tiểu tử Thẩm Uyên này, lòng cao khí ngạo, vậy mà có thể thản nhiên nói ra lời chạy việc cho người khác.

Thú vị!

Lục Huyền đứng bên cạnh cũng không có ý che giấu, trực tiếp nhìn về phía chưởng quỹ lò rèn Liễu Nghị, chắp tay nói.

“Liễu chưởng quỹ, tại hạ muốn mua một thanh đao tốt!”