Pháp văn đen trắng giữa hai hàng lông mày của Trần Tầm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như một sợi xích trói lấy linh căn của Mạc Phúc Dương.
Mạc Phúc Dương tựa như đang ở trong một vực sâu không đáy, gã chỉ cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống, chìm sâu mà không có điểm dừng. Cảm giác tuyệt vọng và trống rỗng này lan khắp toàn thân, khiến người ta lạnh buốt.
Gã phảng phất như thấy một đôi mắt lạnh lùng vô tình đang từ trên cao nhìn xuống, dõi theo gã thật lâu...
Trên mặt đất.