Giang Bắc, một chốn sơn lâm u tịch.
Gió bắc gào thét, tuyết trắng ngập trời, khiến thiên địa phủ sương, rơi xuống một căn nhà tranh trong rừng núi. Dưới lớp tuyết trắng như lông ngỗng, một người chắp tay mà đứng.
“Tuyết lớn thật.”
Người nọ thân khoác áo choàng lông hạc, khóe môi mỉm cười, quạt lông vũ khẽ lay, một vẻ phong lưu phóng khoáng, thoạt nhìn cứ ngỡ chỉ là một thế gia du tử ra ngoài thưởng tuyết.