Quan Nhất Minh đứng vững lại, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.
"Rầm!" Cửa lớn bật mở, một thiếu nữ áo tím xinh đẹp đứng sau cửa, lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Dương.
Chu Dương cười hì hì: "Ngọc Điệp Tông các ngươi làm được, sao ta lại không nói được? Lẽ nào ta nói không đúng?"
"Đúng cái gì mà đúng!" Thiếu nữ áo tím hờn dỗi: "Ngươi chẳng biết gì cả, chỉ giỏi nói bậy bạ!"