"Tốt quá rồi, đan sư đến rồi, chúng ta được cứu rồi."
Cuộc trò chuyện giữa Sở Trường Phong và Ngô Sơn không hề che giấu, khi những người xung quanh biết được thân phận của Sở Trường Phong, ai nấy đều vô cùng kích động.
"Đại phu, cầu xin người cứu ta! Tay của ta bị độc châm của Thiên Ngô Giáo bắn trúng, bây giờ cảm thấy ngày càng khó chịu!" Một giáo đồ Hàn Cốt Giáo mặt mày tiều tụy, sắc mặt tái nhợt lảo đảo đi đến bên cạnh Sở Trường Phong, y vừa rên rỉ đau đớn, vừa run rẩy đưa cánh tay của mình ra.
"Vén tay áo lên để ta xem."
Sở Trường Phong thấy vậy liền vội vàng tiến lên, cẩn thận xem xét vết thương của giáo đồ kia.
Mà Ngô Sơn cũng dùng ánh mắt dò xét âm thầm quan sát Sở Trường Phong, muốn xem y thuật của hắn ra sao, là thật sự có tài, hay chỉ muốn trà trộn cho qua chuyện.
Nếu có tài thực học thì tốt, còn nếu là kẻ giả dối thì kết cục sẽ rất thảm.
"Đại phu, người nhất định phải chữa khỏi cho ta."
Giáo đồ Hàn Cốt Giáo kia vén tay áo lên, để lộ một cánh tay đã chuyển sang màu đen.
"Đã trúng độc rất sâu rồi..." Sở Trường Phong khẽ nhíu mày, thầm tính toán trong lòng.
Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn chằm chằm vào Sở Trường Phong, chờ đợi kết quả chẩn đoán của hắn.
"Haiz."
Sở Trường Phong thở dài một tiếng.
"Đại phu, ta... ta có phải là hết cứu rồi không?" Sắc mặt giáo đồ kia đột nhiên thay đổi, trong giọng nói đã có tiếng khóc nấc.
Những người xung quanh cũng lắc đầu, đại phu đã thở dài, xem ra tám chín phần là hết cứu rồi.
"Ai nói ngươi hết cứu rồi?" Sở Trường Phong hỏi.
"Chẳng phải người đã thở dài sao?"
"Ta cảm thấy hơi mệt một chút thôi..."
Mọi người: "Vậy người có thể đừng thở dài lúc xem bệnh được không? Dọa chết người ta rồi."
"Vậy là ta vẫn còn cứu được sao?"
Trên mặt giáo đồ kia lại lộ ra vẻ vui mừng.
"Dù sao cũng không chết được." Sở Trường Phong nói: "Muốn hoàn toàn loại bỏ độc tố trong cơ thể ngươi, quả thật có chút khó khăn. Nhưng nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi chặt bỏ cánh tay bị trúng độc, như vậy có lẽ còn giữ được tính mạng của ngươi."
Loại độc này tuy khó giải quyết nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể chữa trị, chỉ là quá trình có thể sẽ khá phiền phức, nhưng Sở Trường Phong đến ma giáo là để làm nội gián, cứu Tử Nguyệt và những người khác, kiếm hai mươi vạn linh thạch, chứ không phải đến để hành y cứu thế.
"Cái gì? Chặt bỏ cánh tay? Ngươi là thứ lang băm gì vậy!" Giáo đồ ma giáo kia vừa nghe xong, liền tức giận mắng, "Ta tu luyện một môn thuật pháp, tay phải đối với ta vô cùng quan trọng, nếu chặt bỏ rồi thì cả đời này của ta có lẽ sẽ không còn vui vẻ được nữa."
Sở Trường Phong mặt không đổi sắc nói: "Tùy ngươi, nếu không chặt bỏ cánh tay, ngươi nhiều nhất chỉ có thể cầm cự thêm ba ngày, đến lúc đó độc tố lan ra toàn thân, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi. Còn chặt bỏ cánh tay thì ít nhất có thể giữ được tính mạng, tự mình cân nhắc đi."
Lúc này, Ngô Sơn đứng một bên cũng xen vào: "Sở huynh, lẽ nào thật sự không còn cách nào khác sao? Vị huynh đệ này bị thương khi tranh đoạt khoáng mạch cho giáo chúng ta, cứ như vậy chặt bỏ cánh tay của y, thật sự có chút đáng tiếc."
Sở Trường Phong liếc nhìn Ngô Sơn một cái, dùng thuật Bức âm thành tuyến bí mật truyền âm: "Cách thì đương nhiên là có, nhưng cần mấy ngàn khối hạ phẩm linh thạch để mua linh dược, hơn nữa quá trình điều trị cũng sẽ rất dài, ngươi chắc chắn muốn chữa trị sao?"
Sở Trường Phong sớm đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong giáo có tu sĩ Kim Đan, cho dù không hiểu đan đạo thì tìm vài vị đan sư cũng không khó chứ? Sở dĩ không tìm, tám chín phần là do tiếc của.
Ngô Sơn nghe vậy, rơi vào trầm mặc.
"Một tu sĩ Luyện Khí tầng hai, không đáng để chúng ta hao phí nhiều linh thạch như vậy để cứu chữa." Y âm thầm đáp lại Sở Trường Phong, "Thôi bỏ đi."
Nhưng y lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn với Sở Trường Phong.
"Tên này vì tiết kiệm linh thạch mà coi thường tính mạng người khác, quả là đủ tàn nhẫn... Hơn nữa còn rất mưu trí, biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói... Nếu không chết, sau này ắt thành đại khí."
Sau đó, Ngô Sơn quay đầu nói với giáo đồ ma giáo kia: "Huynh đệ, xin lỗi nhé, ngươi vẫn nên nghe lời đại phu, chặt bỏ cánh tay đi."
"Chấp sự đại nhân..."
"Để ta giúp ngươi." Ngô Sơn trực tiếp dùng linh lực ngưng tụ thành một đạo phong mang sắc bén, chém đứt cánh tay phải của giáo đồ kia.
Sau đó, y mặc kệ tiếng kêu la đau đớn của giáo đồ nọ, trực tiếp cho người lôi y đi.
"Người tiếp theo." Ngô Sơn nói.
Một giáo đồ kéo lê chân bước lên: "Đại phu, chân của ta cũng trúng độc châm của Thiên Ngô Giáo."
Sở Trường Phong liếc nhìn một cái: "Cắt."
"Đại phu, đầu của ta cũng trúng độc châm của Thiên Ngô Giáo." Một giáo đồ mặt sưng vù như đầu heo, lại còn tím đen nói.
"Cắt."
"À không, đúng là không cần cắt nữa, về chuẩn bị hậu sự đi." Sở Trường Phong thản nhiên nói.
Người này là thật sự hết cứu rồi.
Chưa đến nửa canh giờ, Sở Trường Phong đã giải quyết... không đúng... là chữa trị cho hơn hai mươi giáo đồ bị độc châm gây thương tích.
Đối với loại bệnh tình này, phương án chữa trị của Sở Trường Phong chính là cắt bỏ để trị dứt điểm.
Đau chỗ nào, cắt chỗ đó.
"Tên này quả thực là một độc y."
"Cắt, cắt, cắt... Ngoài cắt ra, hắn chẳng biết thủ đoạn nào khác."
"Người này ngay cả lang băm cũng không bằng, ta thấy giống độc y hơn."
Những người được Sở Trường Phong chữa trị không ai cảm kích hắn, ngược lại vì thủ pháp chữa trị tàn nhẫn của hắn mà rất nhiều người sinh lòng oán niệm.
Bọn họ cảm thấy Sở Trường Phong đối xử với họ như đối xử với súc vật, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của họ.
Tuy nhiên, Sở Trường Phong dường như không hề để tâm đến những oán niệm này. Ngược lại, hắn còn rất vui vẻ.
Bởi vì những oán niệm mà những người này sinh ra đều bị hắn hấp thụ, hóa thành sức mạnh để gia tăng công pháp "Oán Sát Phệ Tâm Đại Pháp".
Ngô Sơn đứng một bên, chứng kiến tất cả những điều này, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Y đương nhiên biết tình hình của những giáo đồ này, những người có thể cứu chữa, bọn họ sớm đã cứu chữa rồi, còn những người thực sự không thể chữa khỏi mới bị vứt đến đây, cũng coi như cho những giáo đồ bị trọng thương này một chút hy vọng, để trong lòng bọn họ được an ủi đôi chút, khiến họ cảm thấy tông môn không hoàn toàn vứt bỏ họ.
Mặc dù tu sĩ ma giáo trước nay không coi trọng tình cảm, nhưng cũng không thể để những người này hoàn toàn thất vọng! Nếu ai cũng thất vọng rồi, thì còn ai vì bọn họ mà bán mạng? Ma giáo làm sao có thể tiếp tục tồn tại được nữa?
Trong mắt y, Sở Trường Phong hoàn toàn trở thành kẻ giơ đầu chịu báng, gánh chịu oán niệm của những giáo đồ ma giáo kia.
"Đại phu, ta..." Đúng lúc này, lại có một giáo đồ bước lên.
"Cắt..."
Sở Trường Phong ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
"Đại phu, ta thấy mình vẫn còn cứu được."
Sở Trường Phong lúc này mới ngẩng mắt lên, hắn phát hiện trên người giáo đồ này quả thực có một vài vết thương nhưng không trúng độc, đúng là có thể cứu được.
Sở Trường Phong nói: "Ngươi thì đúng là không cần cắt."
"Ta có một viên Hồi Xuân Đan, ngươi cầm lấy mà dùng đi."
Sở Trường Phong lấy ra một cái ngọc bình, đổ ra một viên đan dược màu đen, giao cho giáo đồ kia.
Viên đan dược này dưới ánh nắng mặt trời, tỏa ra từng luồng hắc khí lượn lờ.
Thực ra, loại đan dược này không phải là linh đan diệu dược cứu mạng gì, mà là một loại độc đan cấp một tên là Nhiên Mệnh Đan.
Nó kích thích tiềm năng sinh mệnh để chữa trị vết thương của bản thân. Loại độc đan này tuy có thể nhanh chóng giúp vết thương của người dùng khép lại, nhưng đồng thời cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn tiềm năng sinh mệnh của y.
Nói đơn giản, chính là giới hạn tuổi thọ của người dùng sẽ vĩnh viễn giảm đi một phần, có thể sống một trăm tuổi, sau khi dùng xong cũng chỉ còn sống được tám mươi. Dùng liên tục vài viên, sẽ đột tử.
Hồi Xuân Đan chính phẩm Sở Trường Phong cũng có, nhưng đám tu sĩ ma đạo này không xứng được dùng.
