"Trước xem uy lực của lựu đạn này thế nào."
Tô Hạo tâm trạng kích động, nam nhân đều có một trái tim nhiệt huyết cuồng bạo, hắn muốn xem uy lực tạc đạn.
Khi Cố Tích Nhi còn chưa tới gần Huyết gia huynh đệ, hắn nhanh chóng lấy lựu đạn ra, giật chốt, sau đó dùng sức ném về phía Huyết gia huynh đệ.
"Cho nổ tan xác các ngươi!"
Tô Hạo ném xong lựu đạn, liền lập tức nằm rạp xuống, cúi đầu, để tránh bị đối phương phát hiện.
Một tên nhẫn giả bên cạnh hắn vung tay, thân ảnh của bọn họ dần biến thành màu sắc giống với ngói trên mái nhà, sau đó biến mất.
Giống như trên mái nhà này chưa từng có người.
Vèo!
Huyết gia lão đại đang giằng co cùng Cố Tích Nhi, đột nhiên cảm giác có vật gì đó đang ném về phía bọn hắn.
Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn, một vật bốc khói xuất hiện trước mắt bọn hắn.
Rơi xuống đất!
Cố Tích Nhi ở bên cạnh, dường như cảm giác có gì đó không ổn, trong nháy mắt khi tạc đạn rơi xuống, sắc mặt đại biến, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
"Ầm!"
Khi nàng lui lại, tạc đạn rơi xuống đã nổ tung.
Dư chấn do vụ nổ tạo ra khiến Cố Tích Nhi hơi bị ảnh hưởng một chút.
Trên mái nhà,
Tô Hạo chỉ thấy một đám sương đen bốc lên, sau đó liền nghe thấy âm thanh nhiệm vụ hệ thống hoàn thành.
【 Nhiệm vụ giúp Vương Thông báo thù hoàn thành, khen thưởng 200 điểm giá trị điểm danh, một thẻ rút thưởng Thanh Đồng, đã được đưa vào cột vật phẩm. 】
"Tốt lắm!"
Nhìn một tấm thẻ Thanh Đồng trong cột vật phẩm, Tô Hạo lộ ra nụ cười.
Sau đó hắn nhìn về phía con hẻm nhỏ bị nổ.
Lúc này,
Trong con hẻm nhỏ, một mảnh hỗn độn, thi thể Huyết gia huynh đệ nằm trên mặt đất.
Đặc biệt là Huyết gia lão đại, tạc đạn nhắm ngay vào hắn, cho nên toàn bộ lồng ngực của hắn bị nổ tung một lỗ máu, cánh tay cũng bị nổ đứt, đặc biệt trên trán, còn lưu lại mảnh vỡ tạc đạn.
Mắt hắn mở to, có chút cảm giác chết không nhắm mắt.
"Là kẻ nào, ta phải giết ngươi!"
Một âm thanh giận dữ vang lên từ miệng Cố Tích Nhi.
Bạch y trên người nàng đã dính đầy bùn đất đen, mái tóc đen như tơ cũng rối tung.
Có vài chỗ còn bị cháy xém.
Trông nàng rất chật vật, nhưng không bị thương gì nhiều.
"Vèo!"
Nàng nén đau đớn trên người, thân hình lóe lên, xuất hiện trên nóc một gian nhà, ánh mắt sắc bén nhìn về phía quả bom vừa bay tới, nhưng không phát hiện ra gì.
Khuôn mặt vốn đã chật vật càng thêm tức giận.
"Vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng như vậy thì Cố Tích Nhi sẽ không có thời gian tìm ta nữa!"
Tô Hạo đang trốn trên mái nhà, nhìn Cố Tích Nhi tức giận, thầm nghĩ.
Cố Tích Nhi dừng lại một lúc, không phát hiện ra dấu vết khả nghi nào.
Đành phải quay người, mang theo Thanh di và Tử di bị thương nhanh chóng rời đi.
"Muốn phát hiện ra ta, Cố tiểu nữu, ngươi còn kém xa lắm!"
Tô Hạo nhìn Cố Tích Nhi rời đi, thầm nghĩ trong lòng.
Phải nói rằng hắn lấy được thẻ nhẫn giả cấp thấp từ hệ thống, thực lực của họ có thể không bằng Cố Tích Nhi, nhưng năng lực ẩn nấp thì không phải Cố Tích Nhi có thể phát hiện.
"Đi, chúng ta đến Minh Nguyệt Lâu, ta muốn xem thử rốt cuộc Vương Thông chết như thế nào!"
Tô Hạo ra lệnh cho nhẫn giả bên cạnh.
Hai gã nhẫn giả mang theo Tô Hạo, từ từ rút khỏi mái nhà, lẻn về phía Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Lâu
Cũng là một trong tứ đại thanh lâu ở Phụ Thành, nơi đây có bốn nữ tử phong trần nổi tiếng, Thập Tam cô nương là một trong số đó.
Vì sao Thập Tam cô nương lại được gọi là Thập Tam cô nương?
Năm đó Minh Nguyệt Lâu ra mắt mười ba mỹ nhân tuyệt sắc, trong đó Thập Tam cô nương nhỏ tuổi nhất, nên xếp thứ mười ba, người ta gọi nàng là Thập Tam cô nương.
Nhưng nay trong Minh Nguyệt Lâu, mười hai vị cô nương khác, có người đã được chuộc thân, có người đã hết thời, chỉ riêng Thập Tam cô nương vẫn là một trong những đào bài của Minh Nguyệt Lâu.
Thập Tam cô nương vận ngân sa, thân hình thướt tha, đoan trang ngồi trong lầu các.
Bên cạnh nàng còn có một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương chỉ tầm năm sáu tuổi, khuôn mặt non nớt, đôi mắt đen láy rất xinh đẹp, đôi mày thanh mảnh như vầng trăng lưỡi liềm, trông rất đáng yêu, nhưng trên người lại toát ra một chút quý khí, chắc hẳn không phải hài tử của người tầm thường.
“Thập Tam di! Vì sao mấy ngày nay Vương thúc không đến?”
Tiểu cô nương kéo vạt ngân sa của Thập Tam cô nương, nhẹ giọng hỏi.
Thập Tam cô nương liếc nhìn tiểu cô nương, đưa đôi tay mềm mại xoa đầu nàng, nói: “Vương thúc của Lan Nhi dạo này có việc phải làm, không thể đến thăm Lan Nhi được.”
Khi Thập Tam cô nương nhắc đến Vương Thông, trong mắt nàng hiện lên một tia bi thương.
Nàng đã nhận được tin Vương Thông bỏ mình, nhưng nàng không thể nói với Lan Nhi, bây giờ nàng chỉ có thể tiếp tục chăm sóc Lan Nhi, chờ người đến đón nàng.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Lúc này, bên ngoài khuê phòng, tiếng bước chân truyền đến.
Thập Tam cô nương ra hiệu bằng mắt với Lan Nhi.
Lan Nhi bên cạnh dường như hiểu ý, quay người đi vào trong khuê phòng, trốn vào trong một chiếc tủ.
Két!
Cửa phòng bị mở ra.
Hàn Lộ mặc cẩm y bộ khoái, chậm rãi đẩy cửa bước vào.
“Hàn đại nhân, hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ tiểu nữ?”
Thập Tam cô nương che giấu nỗi buồn trong mắt, nở nụ cười tươi, đi về phía Hàn Lộ và chào hỏi.
Hàn Lộ, phó thủ của Phụ Thành Bộ Viện, cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở Phụ Thành. Là một trong những hoa khôi của Minh Nguyệt Lâu, nàng chắc chắn biết rõ về những nhân vật như Hàn Lộ.
Chỉ là nàng không biết, hôm nay vì sao Hàn Lộ lại đến chỗ nàng.
“Thập Tam cô nương, Vương Thông huynh dặn ta đưa người về!”
Sau khi Hàn Lộ vào phòng, liền quan sát tình hình bên trong, không phát hiện ra người mà hắn muốn tìm, bèn nhẹ giọng nói.
Nghe thấy lời Hàn Lộ, trong mắt Thập Tam cô nương thoáng qua một tia khác lạ, trái tim không khỏi đập mạnh một nhịp.
Bởi vì Vương Thông từng nói với nàng, người đến đón Lan Nhi sẽ là quý nhân từ quận phủ Tây Bắc quận, lúc đó nàng có thể giao Lan Nhi cho đối phương, đối phương sẽ giúp nàng thoát khỏi thân phận quan nô.
"Giao người cho ta!"
Hàn Lộ vẫn luôn chú ý đến biến hóa của Thập Tam cô nương, hắn nghe thấy tiếng tim đập đột ngột từ ngực nàng, biết rằng mình đã đến đúng nơi, người hẳn là đang ở đây.
"Hàn đại nhân, nơi đây ngoài ta ra, không có người khác."
Thập Tam cô nương cố gắng ổn định tâm tình, nhẹ giọng nói.
"Không có ư? Thập Tam cô nương, ngươi đừng gạt ta!"
Sắc mặt Hàn Lộ lạnh đi, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Thập Tam cô nương, một tay đột nhiên giơ lên, tóm lấy cổ nàng.
"Giao người ra đây, ta sẽ không giết ngươi!"
Rầm! Rầm!
Lệ đàn chủ theo Hàn Lộ cùng đến cũng bước vào, ánh mắt quét khắp khuê phòng, muốn tìm ra tung tích của tiểu cô nương.
Minh Nguyệt Lâu
Đối diện với khuê phòng của Thập Tam cô nương là một tửu lâu.
Trong một gian phòng sang trọng của tửu lâu, một tử y nam tử đang chăm chú theo dõi những gì đang diễn ra trong khuê phòng.
Bên hông hắn đeo ngọc bội giá trị, toàn thân toát ra một khí chất cao quý mà người khác không có.
Bên cạnh hắn, đứng một nam tử cao lớn, nam tử này mặc trang phục của Bộ Viện.
Nhưng y phục của hắn có màu vàng trắng xen kẽ, ở giữa còn dùng chỉ vàng thêu hình một con mãng xà bốn vuốt, đây là Tứ Mãng Cẩm Y phục, chỉ có thống lĩnh cấp cao của Trấn Phủ Ty mới có thể mặc.
Ánh mắt hắn cũng đồng dạng hướng về tình hình trong khuê phòng đối diện, nhìn thấy Hàn Lộ ra tay, cùng với Lệ Hành của Huyết Minh giáo xuất hiện sau đó, trong mắt bùng lên một tia tinh quang.