Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.
Trong lúc Thôi Hiến bận rộn thuyết phục Phú Quý ca, Thôi lão thái thái đã quen đường quen lối đi đến tiệm cầm đồ.
Trước khi vào, bà sửa sang mái tóc rối bời, cố gắng khiến bản thân trông tề chỉnh hơn chút.
Vào trong, bà khóc lóc vật vã hồi lâu, cuối cùng khiến chưởng quỹ vẻ mặt không kiên nhẫn đồng ý, cầm thêm cho bà nửa lượng bạc.
Thôi lão thái thái ôm bạc bước ra cửa.
Để lại trong tiệm cầm đồ, không chỉ có đôi vòng tay vàng ngọc kia, mà còn có cả tôn nghiêm chẳng đáng một đồng của bà.
Nhưng may thay, hai nhi tử có thể không cần đi phục lao dịch nữa rồi.
Lần này... biết đâu chừng hai người họ lại đỗ thì sao!
Thôi lão thái thái hít sâu một hơi, cẩn thận sửa sang lại dáng vẻ.
Trên đường về, khi đi ngang qua tiệm bánh bao, bà cắn răng, mua ba cái bánh bao thịt.
Còn về phần mình, bà ngay cả một cái bánh bao không nhân giá một đồng cũng không nỡ mua.
Cố nén cơn đói, vội vàng đi tới ngoài cổng thành, xe lừa đã đợi sẵn ở đó. Thôi lão thái thái lên xe, cười hỏi: "Hiến nhi hôm nay có ngoan không?"
Tam thúc công vừa đánh xe lừa, vừa cười: "Yên tâm đi, Hiến oa nhi ngoan lắm."
Thế là Thôi lão thái thái liền từ trong lòng lấy ra một gói giấy: "Nếu Tam thúc công đã nói ngươi ngoan, vậy tổ mẫu thưởng cho ngươi ăn bánh bao thịt."
Ánh mắt Thôi Hiến lướt qua người tổ mẫu, dừng lại một lát ở khóe mắt hơi ửng đỏ của bà, trong lòng chua xót.
Nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài, mừng rỡ nhận lấy bánh bao thịt cắn mạnh một miếng, nói lấp bấp: "Thơm quá! Tạ ơn tổ mẫu!"
Sau đó, Thôi Hiến lại đưa bánh bao thịt qua: "Tổ mẫu cũng ăn đi!"
Thôi lão thái thái tượng trưng cắn một miếng nhỏ, nhìn tiểu tôn tử bị mùi bánh bao thịt làm cho ngây ngất, lặng lẽ cười.
·
Ngày hôm đó, Thôi lão thái thái và Thôi Hiến rất muộn mới về đến nhà.
Nhưng bà vừa về đến, cả nhà liền yên ổn trở lại.
"Ngày mai, nương đi nộp tiền lao dịch. Lão đại lão nhị cứ yên tâm ôn tập, mấy hôm nữa cứ như thường lệ đi tham gia viện thí."
Thôi lão thái thái cười nói xong, lại đưa hai cái bánh bao thịt cho Thôi Ngọc, Thôi Toàn: "Ăn đi, Hiến nhi ăn rồi, đây là cho hai ngươi đó."
"Tạ ơn tổ mẫu!" Thôi Toàn mắt sáng rực.
Ngay cả Thôi Ngọc cũng mừng rỡ không khép miệng lại được.
Hai huynh muội tâm tư thông suốt, vui vẻ ngoan ngoãn ăn bánh bao, cố gắng làm dịu đi bầu không khí ngưng trệ trong nhà.
Đại thẩm Lâm thị thở phào nhẹ nhõm, châm đèn dầu.
Phu quân không cần đi phục lao dịch nữa rồi!
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Thôi lão thái thái trông có vẻ mệt mỏi, nhưng mày mắt mang ý cười, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng thêm vài phần dịu dàng.
Thôi Bá Sơn, Thôi Trọng Uyên hai huynh đệ đang đọc sách trong phòng ngủ, không dám ra ngoài.
Nhưng nghe thấy lời mẫu thân, tiếng đọc sách chợt cao vút lên nhiều.
Trần thị nghĩ ra điều gì đó: "Nương chắc chắn chưa ăn cơm phải không, ta đi nhà bếp——"
Lời nàng còn chưa dứt, đã bị Thôi lão thái thái ngắt lời: "Ta ăn rồi, hai ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Trần thị và Lâm thị ngơ ngác nhìn nhau.
Hai người họ đều hiểu rõ trong lòng, bà mẫu phần lớn là không nỡ tiêu tiền mua đồ ăn bên ngoài.
Chỉ là hai nàng dâu không ai nói thêm gì nữa, Lâm thị đi đun nước nóng, Trần thị đơn giản nấu một bát mì canh, cùng nhau mang đến phòng Thôi lão thái thái.
Gian ngoài.
Thôi Hiến lặng lẽ nhìn tổ mẫu bước chân lảo đảo về phòng, thầm nghĩ, lòng người rốt cuộc cũng là thịt da.
Từ lúc mới xuyên không đến đây, với thân phận 'người ngoài', lặng lẽ quan sát gia đình xa lạ này.
Đến nay, hắn đang vô thức từng chút một hòa nhập vào gia đình này, và từ tận đáy lòng muốn cống hiến cho gia đình này, hy vọng gia đình ngày càng tốt đẹp hơn.
Chỉ là chuyện làm 'sinh ý đồ chơi' này, Thôi Hiến không nhắc đến với người nhà.
Một là, hắn còn chưa chắc chắn, liệu có thể thực sự bắt được mối với Phú Quý ca kia không.
Hai là, hắn quá nhỏ tuổi.
Người trưởng thành đối mặt với trẻ nhỏ, luôn vô thức mang theo thái độ 'nhìn xuống', đặc biệt là người có tính cách cổ hủ như Thôi lão thái thái.
Nếu Thôi Hiến dám mở miệng nói mình muốn làm sinh ý đồ chơi, lại còn thuyết phục được công tử nhà Cử nhân lão gia, vậy thứ chờ đợi hắn, tuyệt đối là một trận đòn 'thịt kho măng'.
Cho nên nói nhiều cũng vô ích.
Đợi kiếm được tiền mang về, tự nhiên có thể giúp đỡ được cho gia đình.
Đêm đó, Thôi Trọng Uyên và Thôi Bá Sơn đọc sách rất lâu.
Trần thị cũng không còn tâm trạng dạy dỗ nhi tử tự ý đi theo đến huyện thành, luôn trở mình, ngủ không yên.
Khi ngủ vào nửa đêm, Thôi Hiến nghe thấy Thôi Trọng Uyên đang khóc thút thít.
Trong lúc mơ màng, hắn chủ động vươn tay, dò dẫm chạm vào tay Thôi Trọng Uyên.
Tiếng khóc của Thôi Trọng Uyên chợt dừng, trở tay nắm chặt lấy tay nhi tử.
Trong bóng tối, không ai nói lời nào.
Thôi Hiến cảm nhận được cảm giác bàn tay bị nắm chặt, chợt nhận ra, có lẽ... đây chính là phụ thân?
'Đại ca' còn nhận rồi, giờ thuộc dạng 'nợ nhiều không lo', thêm một người cha nữa thì có sao đâu.
Thế nên, hắn do dự khẽ gọi: "Phụ thân?"
Thôi Trọng Uyên khẽ đáp một tiếng.
Thôi Hiến hai kiếp cộng lại, lần đầu tiên gọi người là 'phụ thân', vốn đã có chút ngượng nghịu, thực sự không biết gọi xong nên nói gì.