"Thanh Vân Tông?"
Vương Hồng nghĩ nửa ngày, cũng chẳng nhớ nổi Thanh Vân Tông là môn phái nào.
Đừng nói đến tam phẩm tông môn.
Ngay cả tứ phẩm tông môn cũng chẳng có nơi nào mang tên Thanh Vân Tông.
Lại nói,
Vấn Đạo Tông hắn khi nào đắc tội với Thanh Vân Tông?
Có điều, biết được hung thủ là tốt rồi.
"Thanh Vân Tông là vô phẩm tông môn!"
"Cái gì?"
Vương Hồng ngây ngẩn cả người.
Vô phẩm tông môn?
Thanh Vân Tông lại là vô phẩm tông môn?
Thời buổi này loạn lạc rồi sao?
Ngay cả vô phẩm tông môn cũng dám cưỡi lên đầu Vấn Đạo Tông làm càn?
"Vương tông chủ, Thanh Vân Tông tông chủ Tần Mục còn nói, hắn đang ở Thanh Vân Tông chờ các ngươi!"
"Cuồng vọng!"
Lồng ngực Vương Hồng như muốn nổ tung!
Hai mắt đỏ bừng, tựa dã thú khát máu!
Chỉ là một vô phẩm tông môn cũng quá mức xấc xược!
Giết người của hắn, còn dám khiêu khích bọn hắn như vậy?!
Tội này không thể tha thứ!
Một lúc lâu sau,
Vương Hồng mới bình tĩnh lại.
Tần Mục dám lớn lối như vậy, chắc chắn phải có chỗ dựa!
Giận thì giận, nhưng tâm tư hắn vẫn rất cẩn trọng.
Chưa vội vàng mang binh đến Thanh Vân Tông.
"Giang quận thủ, Tần Mục kia tu vi thế nào?"
Giang Niên đáp: "Ta cũng không rõ. Ta cảm ứng được tu vi của hắn là Thần Hải cảnh cửu trọng thiên! Nhưng chiến lực kinh người, chỉ dùng một đạo kiếm khí đã chém chết Tất trưởng lão của quý tông!"
"Ta nghĩ, dù là ta, e rằng cũng không đỡ nổi một đạo kiếm khí kia!"
"Tinh Thần cảnh?"
Vương Hồng cau mày.
Giang Niên thân là quận thủ, nhãn lực và thực lực đều không tệ.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy không thể đối phó Tần Mục.
Tần Mục kia e rằng không phải Thần Hải cảnh tầm thường.
Hẳn là Tinh Thần cảnh không thể nghi ngờ!
Mặc dù hắn cũng là Tinh Thần cảnh, nhưng chỉ là Tinh Thần cảnh nhất trọng.
Vấn Đạo Tông hắn danh chấn ba vạn dặm quanh đây.
Tần Mục tự nhiên biết danh tiếng của hắn.
Còn khiêu khích như vậy, tất nhiên là có nắm chắc đối phó với kẻ Tinh Thần Cảnh nhất trọng này!
Xem ra, đã đến lúc mời lão tổ xuất sơn!
Lão tổ chính là Tinh Thần Cảnh tam trọng!
Tần Mục kia dù mạnh đến đâu, cũng quyết không phải đối thủ của lão tổ!
Đối phương nói rõ là ở Thanh Vân Tông chờ bọn hắn.
Biết đâu cũng là một cạm bẫy.
Người này có lẽ là người của Sơn Hải Tông.
Chắc là giả mạo người của Thanh Vân Tông.
Cố ý bày ra kế này để đối phó bọn hắn.
May thay, hắn đã nhìn thấu điểm này.
Có lão tổ xuất sơn, lại mang theo tinh nhuệ của Vấn Đạo Tông.
Cho dù là cạm bẫy của Sơn Hải Tông, cũng không sợ!
Đương nhiên, việc này hắn còn phải điều tra một phen.
Hiện tại còn chưa cần kinh động lão tổ.
Đợi mọi chuyện rõ ràng rồi nói sau.
……
Trên bầu trời.
Tần Mục cùng Lục Hàn đứng trên boong linh chu.
Chuyện của Lục gia ở Giang Ninh đã xong, hai người đang trên đường trở về Thanh Vân Tông.
Tần Mục đang suy nghĩ về chuyện chiêu mộ đệ tử.
Hiện tại tuy Thanh Vân Tông đã được sáng lập.
Nhưng chỉ có hai người bọn hắn.
Muốn Thanh Vân Tông phát triển lớn mạnh, còn cần nhiều người hơn nữa.
“Đạo hữu xin dừng bước!”
Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền tới.
Tiếp đó, một chiếc linh chu từ phía sau nhanh chóng đuổi tới, hai chiếc thuyền song song mà đi.
Trên chiếc linh chu này có hai nữ tử trẻ tuổi.
Tần Mục liếc mắt nhìn qua.
Tu vi của hai người này cũng không yếu.
Một người là Tinh Thần Cảnh nhất trọng thiên, người còn lại là Thông Khiếu Cảnh cửu trọng thiên!
Vị thiên kiêu Thông Khiếu Cảnh cửu trọng kia cũng sở hữu thiên phú cực phẩm.
Chỉ là thiên phú cực phẩm.
Tần Mục chẳng để vào mắt.
Thiên phú cực phẩm có lẽ hiếm thấy ở địa giới Giang Ninh này.
Nhưng ở trong Thánh Vực có thể nói là nhiều vô kể.
Kiểu như ném một viên gạch cũng có thể đập trúng ba người.
Hơn nữa, nàng đã gia nhập tông môn khác.
Tần Mục cũng không đến nỗi cùng các tông môn khác tranh giành đệ tử.
"Đạo hữu, tại hạ là Tô Cẩm, trưởng lão Thiên Lam Tông, xin hỏi Ô quận có phải ở hướng này chăng?"
Nữ tử Tinh Thần Cảnh hơi cúi người hành lễ.
Chuyến đi tới Ô quận lần này là vì chuyện của đệ tử Tô Nhu mà đến.
Chỉ là có chút lạc đường.
Thấy linh chu của Tần Mục, lúc này mới đuổi theo để hỏi đường.
Trong mắt nàng thoáng qua một tia kinh ngạc.
Thiếu niên bên cạnh Tần Mục, tuổi tác so với Tô Nhu không lớn hơn bao nhiêu.
Vậy mà đã bước vào Ngưng Nguyên Cảnh.
Loại thiên kiêu này, Thiên Lam Tông bọn họ không cách nào bồi dưỡng ra được.
Tô Nhu đã được coi là thiên kiêu đỉnh cao nhất của Thiên Lam Tông.
Cũng bất quá chỉ là Thông Khiếu Cảnh cửu trọng thiên mà thôi!
Vẫn còn một chút khoảng cách với Ngưng Nguyên Cảnh!
Tần Mục nhìn về phía Lục Hàn.
Hắn tới nơi đây chưa lâu.
Đối với xung quanh cũng không quen thuộc.
Lục Hàn vội vàng nói: "Tiền bối, Ô Thành xác thực ở hướng này!"
Hắn đã từng đặt chân khắp bốn phía mười hai quận, tứ phẩm tông môn.
Tự nhiên biết rõ Ô quận ở đâu.
"Đa tạ đã chỉ đường!"
Tô Cẩm lại cúi người hành lễ.
"Đạo hữu khách khí."
Tần Mục mỉm cười.
Đúng lúc này.
Trong đầu bỗng vang lên một âm thanh máy móc.
"Đinh, nhiệm vụ ban bố, phát hiện đối tượng thích hợp làm đệ tử, mời ký chủ chiêu thu một vị đệ tử cho Thanh Vân Tông, phần thưởng 1: Dung Hồn Trúc Thể Đan (tác dụng: vì tu sĩ mất đi nhục thân đúc lại một thân thể, hơn nữa hoàn toàn dung hợp với linh hồn); phần thưởng 2: một tòa Đan Các; phần thưởng 3: chín quyển Đan đạo thông giải!"
Nghe được âm thanh của hệ thống, thần sắc Tần Mục có chút cổ quái.
Phát triển tông môn, tự nhiên cần có luyện dược sư.
Phần thưởng nhiệm vụ lần này hoàn toàn là vì để Thanh Vân Tông bọn họ chiêu thu đệ tử am hiểu luyện đan.
Chẳng qua.
Nhìn thấy phần thưởng thứ nhất, sao hắn lại có cảm giác quen thuộc?
Lão gia gia sắp tới rồi chăng?
Chờ Tô Cẩm rời đi.
Tần Mục nói: "Lục Hàn, chúng ta tới Ô Thành một chuyến."
Dù đều là linh chu.
Nhưng linh chu của Tần Mục là do Thánh Địa ban cho.
Tốc độ há phải linh chu của những tông môn bình thường có thể sánh bằng?
Lục Hàn tuy không hiểu rõ ý của tông chủ.
Nhưng vẫn lập tức dẫn đường.
Nửa ngày sau.
Tần Mục cùng Lục Hàn đã xuất hiện ở Ô Thành.
Ô Thành.
Cũng là quận thành của Ô Quận.
So với Giang Ninh Thành, dĩ nhiên không sánh bằng.
Trong Ô Quận, chỉ có tứ phẩm tông môn.
Không có tam phẩm tông môn.
Vào thành, Tần Mục dẫn theo Lục Hàn tới một tửu lâu nghe ngóng tin tức.
Không có gì bất ngờ.
Một thanh niên tên Lâm Viêm đã lọt vào tầm mắt của Tần Mục.
Nếu hắn liệu không sai.
Nhiệm vụ thu nhận đệ tử lần này có liên quan tới Lâm Viêm.
Lâm Viêm.
Con trai của gia chủ Lâm gia ở Ô Thành, từng là thiên kiêu của Ô Thành.
Nhưng ba năm trước.
Tu vi của Lâm Viêm bắt đầu thoái lui.
Sau đó vẫn luôn dừng lại ở Khai Mạch cảnh tam trọng.
Bất kể hắn tu luyện thế nào, tu vi cũng không thể tiến thêm dù chỉ một bước, chân khí tiến vào cơ thể đều biến mất một cách kỳ lạ.
Lâm gia đã mời rất nhiều người tới xem xét.
Nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Lâm Viêm dần dần từ thiên kiêu trở thành phế vật mà người người ở Ô Thành đều biết.
Có lẽ.
Sau khi chịu nỗi nhục bị từ hôn, Tần Mục có thể dễ dàng thu phục Lâm Viêm làm đệ tử hơn.
Nhưng đệ tử Thanh Vân Tông hắn.
Sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy?
……
Lâm Phủ.
Tần Mục và Lục Hàn xuất hiện.
“Phiền các hạ thông báo một tiếng, bọn ta có thể giải quyết vấn đề của Lâm thiếu gia!”
Tần Mục thản nhiên lên tiếng.
“Tiền bối chờ một lát, tại hạ lập tức vào thông báo!”
Một tên lính gác bình tĩnh đáp.
Hắn đã thấy nhiều nên quen rồi.
Tuy rằng có rất nhiều người đều nói có thể giải quyết vấn đề của Lâm thiếu gia.
Nhưng cuối cùng đều thất bại ra về.
Chẳng mấy chốc.
Một vị trưởng lão Lâm gia liền đi ra, dẫn Tần Mục cùng một người nữa tiến vào.
Giữa đại điện.
Một thanh niên tuấn tú đứng đó.
Khí tức trên người, là Khai Mạch cảnh tam trọng!
Chính là Lâm Viêm.
Tần Mục liếc nhìn Lâm Viêm, trên tay phải hắn có một chiếc nhẫn.
"Tần gia chủ, xin hãy tránh mặt một chút!"
Tần Mục nhìn về phía Lâm Chiến phía trên đại điện.
"Được, Tần tiên sinh, ta ở bên ngoài, có bất kỳ yêu cầu nào cứ gọi ta."
Lâm Chiến đứng dậy rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại Tần Mục và Lâm Viêm.