"Bỉ ổi..."
Triệu Hi mệt mỏi gượng dậy, lôi quang màu vàng đã hoàn toàn biến mất.
Nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái màu bạc.
"Bỉ ổi ư? Ừm, quả thật, nhưng đây chẳng phải là bản tính của một trưởng đoàn tàu hay sao? Hầu hết mọi người có thể sống sót trong hoang nguyên đáng ghét này, chẳng phải đều dựa vào sự bỉ ổi sao?"