“Sư tôn không nói gì, chính là ngầm đồng ý rồi nhé.”
Lý Thanh Nhiên đắc ý vênh váo: “Thật ra đồ nhi cũng hơi ngượng ngùng, nhưng ôm sư tôn thật có cảm giác an toàn, đồ nhi không nỡ buông tay.”
Vừa nói, nàng lại cố ý siết chặt cánh tay, lẩm bẩm lầm bầm: “Sư tôn, đồ nhi đã lâu không về phàm giới rồi… Đồ nhi muốn ăn kẹo hồ lô, xem múa rối bóng, muốn cùng sư tôn như phu thê thật sự đi hoàng thành dạo hội đèn.”
“Được, đều theo ý ngươi.” Trần Hoài An bất đắc dĩ thở dài.