Tam Khôi gãi gãi đầu, rồi mặt lộ vẻ hung ác, nói: “Vậy ta liền tìm cớ, cách một khoảng thời gian đem mỗi người đều đánh một trận, sẽ không có sai sót!”
Nụ cười của Nguyệt Thánh càng thêm rõ ràng, từng bước dụ dỗ: “Vậy chắc chắn cũng có lúc đánh sai chứ!”
Tam Khôi hung tợn nói: “Ta là thôn trưởng! Đánh sai thì sao, đánh sai bọn họ cũng phải chịu đựng!”
Nguyệt Thánh ha ha cười một tiếng, nói: “Thật có đạo lý, xứng đáng ngươi làm thôn trưởng này! Nhưng cho dù ngươi làm thôn trưởng, trong thôn cũng không tới phiên ngươi ra lệnh.”