“Hy vọng chó má! Mấy chục người này kéo ngươi không ngừng luân hồi, mỗi một lần luân hồi quả vị và chân linh của ngươi lại bị tiêu mòn đi một ít. Quả vị năm xưa của ngươi, giờ còn có thể chống đỡ được mấy lần luân hồi nữa? Hơn nữa, ngươi nhìn xem xung quanh đây, còn đâu ánh sáng nữa?”
Hòa thượng ngước mắt nhìn quanh, nhưng đôi mắt của lão đang rỉ máu, căn bản không nhìn thấy gì cả.
“Quả thật không còn ánh sáng.” Hòa thượng thở dài một hơi, giữa mày liền bừng lên một điểm sáng long lanh. “Phật đăng tắt, vậy ta đốt chính mình, cũng vẫn có thể thêm một chút ánh sáng cho địa ngục vô biên này.”