Ninh lão gia tử miệng tuy nói vậy, nhưng biểu cảm trên mặt lại chứng tỏ trong lòng ông lúc này vẫn vô cùng vui sướng! Dù sao, con cháu nhà mình lập được công lao hiển hách như thế, thậm chí còn được ghi danh vào Tử Kinh Các, để hậu thế hoàng tử, con cháu chiêm ngưỡng. Đây tuyệt đối là chuyện vui đến mức mồ mả tổ tiên bốc khói xanh! Đúng lúc này, Thái úy Lý Khang cũng hớn hở bước tới.
Lý Khang cũng vô cùng mừng rỡ, trước kia y vì thưởng thức tài năng của Ninh Phàm, hoàn toàn không màng đến những lời phỉ báng của ngoại giới mà kết giao với hắn, đây cũng coi như là thiện duyên có thiện báo. Y vốn định đến chúc mừng Ninh lão gia tử, tiện thể kéo gần quan hệ hai nhà. Nào ngờ, Lý Khang còn chưa kịp mở lời, đã thấy Ninh lão gia tử cợt nhả khoác tay lên vai y, nói:
"Này, Lý Thái úy, sao ngươi biết cháu ta lại lập đại công, ngay cả họa tượng của nó cũng được ghi vào Tử Kinh Các rồi! Đó là Tử Kinh Các đấy, Lý Thái úy ngươi nghe nói chưa? À, đúng rồi, tiện thể còn phong cho đứa con trai ngốc nghếch không mấy thông minh của ta làm Quốc công nữa! Ngươi xem lão già ta đây sao số khổ thế này, nhà Ninh gia ta nhất môn tam Quốc công. Ngươi nói xem, đợi ta chết rồi, vị trí này truyền cho ai, ai mà hiếm lạ chứ!"

