“Liễu sư huynh yên tâm, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Cổ Hà vẻ mặt hưng phấn, cung kính lui ra khỏi Ngọc Lâu của Liễu Vong Xuyên.
Gã chỉ là Trúc Cơ tứ trọng, theo lý mà nói không đủ tư cách trở thành tâm phúc của Liễu Vong Xuyên, nhưng bây giờ lại là một cơ hội tuyệt vời.
Sau khi trở về nơi ở, gã cẩn thận tính toán làm sao để cạy miệng Diệp Bất Phàm.
Gã từng tiếp xúc với đối phương, dù sao lúc trước chính gã đã ra mặt giao nhiệm vụ.
Theo hiểu biết của gã, tên họ Diệp này là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần tốn chút lời lẽ là có thể khiến hắn nói ra sự thật.
…
Diệp Bất Phàm ở Nhất Hào Viện một đêm, ngày hôm sau vội vã tới Ma Uyên Trì, đó là tẩm cung của Thiên Ma Lão Tổ, không có lệnh thì ngay cả Giáo chủ cũng không dám vào.
Nhưng hắn, đồ đệ của Lão Tổ, lại là ngoại lệ. Diệp Bất Phàm muốn đến chỗ sư tôn để xin pháp môn kết đan, chuẩn bị trước.
Trong giới tu tiên Triệu Quốc, chỉ có Kim Đan chân nhân mới là trụ cột, có thể làm trưởng lão trong các đại thế lực hàng đầu, địa vị, quyền hành và đãi ngộ, đám ứng cử viên Thánh tử kia khi gặp cũng phải cung kính gọi một tiếng Diệp sư thúc.
Hoàn toàn không phải Trúc Cơ có thể so sánh.
Tất nhiên, thọ nguyên mới là mấu chốt — sáu trăm năm!
Xuyên qua mấy ngọn núi cao, Diệp Bất Phàm đi thẳng đến hậu sơn, không lâu sau đã tới một rừng trúc.
Khung cảnh yên tĩnh, không khí trong lành.
Linh khí cao hơn những nơi khác không ít.
“Khi kết đan, yêu cầu về nồng độ linh khí cực cao, kết đan ở đây là tốt nhất.”
Diệp Bất Phàm thở dài một hơi: “Đáng tiếc, động tĩnh khi kết đan của Thiên Sát Chân Ma Công quá lớn, quá thu hút sự chú ý.”
Mỗi khi hắn đột phá một tầng Trúc Cơ, đều sẽ có một lôi kiếp nhỏ, vì quá nhỏ nên che giấu một chút người khác sẽ không phát hiện được, nhưng lôi kiếp khi kết đan thì lại hơi lớn, căn bản không thể che giấu.
Bỗng nhiên.
Trong rừng trúc, sương sớm nồng đậm từ bốn phương tám hướng ùa ra, chỉ trong chớp mắt, hắn ngay cả cánh tay của mình cũng không nhìn thấy.
“Huyễn trận?”
Diệp Bất Phàm giật mình, đây là lần đầu hắn tới nên không biết.
Hắn dùng linh thức thăm dò, kết quả linh thức căn bản không thể thoát ra khỏi cơ thể, trực tiếp bị sương mù đẩy ngược trở lại.
Phải biết rằng, linh thức của hắn có thể sánh ngang với Kim Đan sơ kỳ.
“Huyễn trận này, dù là Kim Đan đại viên mãn tới đây cũng chỉ có thể thành kẻ mù.”
Diệp Bất Phàm mặt mày tái mét, có chút đau đầu, hắn chỉ đến bái kiến sư tôn mà thôi.
Ngay lúc này, trong túi trữ vật lóe lên một luồng ngân quang, lệnh bài màu bạc chuyên dành cho thủ đồ của Lão Tổ bay ra, phát ra một tia sáng, rẽ sương mù thành một lối đi.
Diệp Bất Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng men theo lối đi tiến về phía trước.
Ước chừng qua một tuần trà, trước mắt bỗng nhiên quang đãng, hiện ra một hồ nước sâu thẳm.
Giữa hồ là một tòa cung điện bằng bạch ngọc, đẹp đẽ lộng lẫy.
Một cây cầu vòm bắc qua hồ, nối liền với quảng trường trước cung điện.
Diệp Bất Phàm bước lên cầu vòm, cẩn thận đi về phía trước, ngay sau đó kinh ngạc phát hiện, nồng độ linh khí ở đây quả thực đáng sợ, hồ nước dường như được hóa thành từ linh khí.
Tu hành một ngày ở đây, sánh ngang mười ngày ở bên ngoài.
Hắn có chút ngưỡng mộ, đây chính là đãi ngộ của Nguyên Anh chân quân!
Nhanh chân đi đến trước cung điện, trên đó điêu rồng vẽ phượng, khắc ba chữ — Ma Uyên Cung.
Hắn đứng trước cổng cung điện, chắp tay nói: “Diệp Bất Phàm, cầu kiến sư tôn!”
Một lát sau.
Không có tiếng động, nhưng cổng cung điện lại lặng lẽ mở ra.
Diệp Bất Phàm thấy vậy, cẩn thận bước vào.
Vừa bước vào, hắn liền sững sờ, sắc mặt biến đổi liên tục.
Trong đại điện có một hồ nước bốc hơi trắng nghi ngút.
Trong hồ nước, có một tuyệt sắc nữ nhân với thân hình thon dài, tựa như đồ sứ, đang khoanh chân ngồi.
Ngọc thể trần trụi.