Hắn bên này thì ăn uống ngon lành, còn Vân Triệu ngồi cùng bàn lại chau mày ủ dột, sắc mặt có phần tái nhợt.
Trần Ngôn ăn một miếng bánh lá, hớp một ngụm trà rồi nhìn Vân Triệu: “Sao thế, đêm qua ngủ không ngon giấc à?”
“Đừng nhắc nữa.” Vân Triệu lắc đầu thở dài: “Bị con Hao Thiên Khuyển được cho là có thể tụ khí vận kia hại chết ta rồi.
Con chó đó đúng là một cục nợ!”

