Đêm càng thêm đậm.
Tiếng ngáy khe khẽ của Ngải Mễ dần ngừng lại.
Vườn thuốc tĩnh lặng đến chết chóc.
Két ~
Âm thanh cánh cửa gỗ được đẩy mở chợt vang lên, không phá vỡ được sự yên tĩnh của màn đêm.
"Ai?" Thanh âm mơ mơ màng màng của Y Lan vang lên.
"Là ta."
"Ờ, Cao Đức? Ngươi tới đây làm gì..." Y Lan còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc vẫn mơ hồ.
"Y Lan, ta đoán chừng giờ này ngươi đã ngủ say, cho nên mới tới tìm ngươi."
"Ngươi có ý gì?" Y Lan định đứng dậy, nhưng trong bóng tối, mượn ánh trăng, lờ mờ thấy một bóng người. Lúc này, nhân lúc nói chuyện, bóng người nọ đã di chuyển đến bên giường hắn.
Trên tường phản chiếu một bóng đen, trong tay bóng đen giơ một con dao sắc bén, theo tay người nọ hạ xuống, đâm về phía Y Lan.
A!!
Y Lan sợ đến mức tâm can run rẩy, tất cả cơn buồn ngủ đều bị xua tan, trong nháy mắt tỉnh táo lại, trên da nổi lên một tầng da gà, hắn theo bản năng giơ tay phải lên, muốn ngăn cản đợt công kích sắp đến.
Nhưng đã quá muộn.
Phập một tiếng.
Trước ngực truyền đến cơn đau thấu tim gan.
Có thứ gì đó sắc bén lạnh lẽo xuyên qua ngực hắn.
Đó là một con dao ăn, trong nhà ăn dùng để cắt bánh mì lúa mạch đen, không được xem là quá sắc bén, nhưng dùng làm hung khí đoạt mạng cũng tạm đủ rồi.
Cao Đức dùng đầu gối đè lên yết hầu của Y Lan, phối hợp với tay trái ấn mạnh cơ thể Y Lan, tay phải thì cầm chắc con dao ăn.
Phập! Phập! Phập!
Hắn rút dao ra, đâm một nhát, lại đâm một nhát, lại đâm một nhát.
Máu tươi chảy lênh láng, nhuộm đỏ một tay hắn, ở trong đêm lạnh toát ra vẻ ấm áp, nhưng cũng không thể mang đến cho Cao Đức chút ấm áp nào.
Hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cho đến khi cơ thể Y Lan hoàn toàn mềm nhũn, không còn chút dấu hiệu giãy giụa nào, Cao Đức mới dừng tay.
Hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Hóa ra, đây chính là giết người..."
Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch của Cao Đức, thậm chí còn thuận lợi hơn dự tính.
Y Lan, kẻ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn sau giấc ngủ say, căn bản không ngờ rằng Cao Đức lại dám xuống tay hạ sát. Đối mặt với cuộc đánh úp trong đêm của Cao Đức, Y Lan hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Nhưng cảm giác bất an khi lần đầu giết người sẽ không biến mất chỉ vì đã có kế hoạch từ trước.
"Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi. Cho dù Y Lan không thể trực tiếp đả sát ta như Tắc Đạt pháp sư, nhưng hắn luôn ghi hận với ta. Ai biết hắn sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ gì để làm khó ta? Hơn nữa, hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy, cũng gây trở ngại cho ta hành động sau này. Hắn không chết, ta không thể an tâm!”
“Hơn nữa, ta đã từng bị Y Lan hãm hại đi thử thuốc mà mất mạng một lần. Đây là mối thù sinh tử, nợ máu phải trả bằng máu, đó là lẽ đương nhiên.”
“Chính hắn ép ta.”
Tay Cao Đức vẫn run rẩy, hắn liên tục tìm lý do để ép bản thân bình tĩnh, dần thích ứng.
Phải thích ứng.
Cao Đức hiểu rằng, với hoàn cảnh của mình, nếu hắn không muốn chết, thì kẻ khác phải chết.
Choang!
Đột nhiên, đồng tử Cao Đức co rút dữ dội, dường như nhìn thấy thứ gì đó kinh hãi tột độ, thậm chí sợ hãi đến mức làm rơi con dao ăn trên tay xuống đất, tạo ra âm thanh va chạm lanh lảnh.
Sau khi hạ sát Y Lan, dù tay Cao Đức luôn run rẩy, nhưng vẫn chưa đến mức không cầm chắc được một con dao ăn.
Sở dĩ như vậy, thuần túy là vì hắn kinh hãi quá độ.
Vừa rồi, Cao Đức cảm nhận rõ ràng thứ tồn tại trong óc hắn, viên Nguyệt Nha bảo thạch mà hắn chưa bao giờ hiểu được công dụng, bỗng nhiên như được kích hoạt, đột ngột tỏa ra linh quang lấp lánh.
Ngay sau đó, một giao diện thông tin quen thuộc trong các trò chơi và tiểu thuyết hiện ra trước mắt hắn:
Bản nguyên:
0 hoàn —— 【Nhân loại】 (1/7)
Pháp thuật:
0 hoàn —— 【Thủ Thuật Pháp Sư】, 【Tu Phục Thuật】
Giao diện rất đơn giản, thậm chí có thể nói là sơ sài, chỉ vỏn vẹn hai mục thông tin là pháp thuật và bản nguyên.
Mục pháp thuật hiển thị đúng hai loại pháp thuật mà Cao Đức hiện đang nắm giữ.
Ở phía sau hai pháp thuật này, có một dấu cộng nhỏ màu vàng đang nhấp nháy.
Thiết kế quen thuộc này, bất kỳ ai từng chơi game đều hiểu được ý nghĩa của nó.
"Cộng điểm".
Cao Đức thử dùng ý niệm nhấp vào dấu cộng sau Tu Phục Thuật.
Ngay sau đó, một số thông tin như được cấy vào trí nhớ, đột ngột hiện lên trong đầu Cao Đức.
"Bản nguyên không đủ."
Rõ ràng, việc cộng điểm cần tiêu hao bản nguyên.
Cao Đức chú ý đến mục bản nguyên trên giao diện.
【Nhân loại】(1/7).
Thông tin rất ngắn gọn, không có bất kỳ giải thích nào kèm theo, nhưng Cao Đức lập tức hiểu ra.
Hắn nhìn về phía thi thể của Y Lan trên giường.
"Phải giết chết bảy nhân loại, mới có được một điểm bản nguyên sao?" Cao Đức lẩm bẩm.
Trời chưa sáng.
Tắc Đạt pháp sư đã bị âm thanh ồn ào khó hiểu trong vườn thuốc đánh thức.
Người ở tuổi như hắn thường ngủ rất ít.
Và tính tình cũng rất nóng nảy.
Hắn mang theo vẻ bất mãn đẩy cửa bước ra, đi vài bước rồi tóm lấy một gã học đồ đi ngang qua.
"Ngươi nói gì?!"
Nghe tin tức từ miệng gã học đồ run rẩy, Tắc Đạt pháp sư cũng không khỏi sửng sốt.
Đi qua hành lang hẹp, Tắc Đạt pháp sư đến khu sinh hoạt của học đồ, nơi mà bình thường hắn rất ít khi tới.
"Pháp sư đại nhân..." Một gã học đồ nhìn thấy hắn, vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi nói: "Y Lan... hắn chết rồi."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Giọng nói của Tắc Đạt pháp sư vẫn giữ được sự bình tĩnh, nhưng ý lạnh trong đó thì không thể che giấu.
"Ta cũng vừa mới tới đây..." Gã học đồ lắp bắp không trả lời được.
Tắc Đạt pháp sư mất kiên nhẫn, nét mặt lạnh lùng, bước chân đi tới, xuyên qua hành lang hẹp và dừng lại trước cửa phòng Y Lan, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy thân thể không quá cao lớn của Y Lan nằm vắt vẻo trên chiếc giường gỗ kê sát vách tường, trước ngực một mảnh đẫm máu, hai mắt trợn trừng, trắng dã.
Hiển nhiên đã chết hẳn.
Cách thức chết cũng rất đơn giản, bị đâm chết.
Hung khí hẳn là một lưỡi dao giống như dao găm.
Tắc Đạt pháp sư nhíu mày, cố nén cơn giận trong lòng, ánh mắt chuyển sang góc khác trong phòng.
Nơi đó có một thiếu niên đang ngồi, trên mặt đất bên cạnh hắn là một con dao ăn dính máu.
Còn tay hắn đầy vết máu đỏ tươi.
Tắc Đạt pháp sư thường ngày không chú ý nhiều đến đám học đồ, nhưng trí nhớ của hắn cũng không tệ.
Đã là pháp sư thì chẳng ai có trí nhớ quá kém.
Hắn nhớ thiếu niên này chính là học đồ duy nhất còn sống sót sau khi thử thuốc trong nhiều năm qua.
"Là ngươi làm?" Tắc Đạt pháp sư hỏi, giọng nói đầy bất mãn và lạnh lùng.
"Phải." Cao Đức ngẩng đầu đáp, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tắc Đạt pháp sư hỏi lại.
"Đầu tiên, ta lén lấy con dao ăn dùng để cắt bánh mì trong nhà ăn."
Cao Đức chỉ vào con dao ăn dính máu dưới đất.
"Không quá sắc bén nhưng đủ dùng."
"Sau đó, ta đợi đến đêm khuya, đoán chừng hắn đã ngủ say liền lặng lẽ mò đến." Cao Đức giải thích: "Hắn lớn tuổi hơn ta, cũng khỏe mạnh hơn ta. Nếu không tìm được thời cơ thích hợp, ta chưa chắc đã giết được hắn."
"Cuối cùng, hắn chết rồi, chết dưới tay ta."