Logo
Chương 3: Y Lan (1)

Pháp thuật quả nhiên thần kỳ, khiến người ta mơ mộng tưởng tượng, nhưng Cao Đức lại không có nhiều thời gian để cảm thán và chấn động.

Hoàn cảnh nơi này cực kỳ tồi tệ, âm u mục nát, không thông gió, tĩnh lặng như mộ phần, hắn mới ở đây một lát đã cảm thấy tâm tình u uất.

Nơi này hiển nhiên không phải chốn lưu lại lâu dài.

Quan trọng hơn, hắn vì Tắc Đạt pháp sư thử thuốc, chết đi sống lại, chuyện này lẽ nào có thể kết thúc dễ dàng như vậy sao?

Không còn nghi ngờ gì nữa, việc cấp bách trước mắt chính là phải thoát khỏi dược viên này.

Nhưng thoát bằng cách nào?

Như lời Ngải Mễ nói, đám học đồ bọn họ, ngay ngày đầu tiên bị Tắc Đạt pháp sư mang về, đã bị khắc dấu ấn truy tung lên người.

Nếu không tiêu trừ được dấu ấn truy tung, căn bản không thể nào thoát khỏi ma trảo của Tắc Đạt pháp sư.

Cao Đức chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, không xuống giường, mà dựa lưng vào vách tường, nghiêm túc suy tính phương pháp thoát khỏi sự khống chế của Tắc Đạt pháp sư.

Với kiến thức ít ỏi hiện tại, hắn chỉ có thể nghĩ ra hai phương pháp.

Thứ nhất, đã có pháp thuật dấu ấn truy tung, ắt hẳn phải có pháp thuật giải trừ được dấu ấn truy tung ấy.

Thứ hai, nếu không giải quyết được vấn đề, vậy hãy giải quyết kẻ tạo ra vấn đề - Tắc Đạt pháp sư.

Nói thì đơn giản, nhưng làm được lại khó hơn lên trời.

Ít nhất đối với hắn hiện tại, đúng là như vậy.

Pháp thuật thần kỳ, nên cũng vô cùng trân quý.

Hắn chỉ là một tên học đồ pháp sư không có bối cảnh, bị coi như "chuột bạch", cho tới nay cũng chỉ nắm giữ được hai loại hí pháp, hơn nữa đều học từ Tắc Đạt pháp sư, vậy biết đi đâu để học được pháp thuật giải trừ dấu ấn truy tung đây?

Huống hồ, việc học pháp thuật vô cùng gian nan, cho dù hắn có may mắn học được pháp thuật tương ứng, cũng tuyệt đối không cách nào nắm giữ được nó trong thời gian ngắn.

Còn về phần giải quyết Tắc Đạt pháp sư lại càng là chuyện không tưởng.

Tắc Đạt pháp sư là một pháp sư lão luyện, không biết đã nắm giữ bao nhiêu pháp thuật cường đại.

Mà hắn, bất quá cũng chỉ là kẻ nắm giữ hai loại hí pháp, hơn nữa còn đều là những hí pháp không có chút lực sát thương nào.

Cao Đức trằn trọc suy đi tính lại mấy lượt, vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Hắn đắn đo một lúc, đang định mở miệng hỏi thăm Ngải Mễ, vừa mới yên lặng chẳng bao lâu, thì bên ngoài bỗng có động tĩnh truyền đến.

Tiếng bước chân dồn dập vọng tới, một tên học đồ với gương mặt già dặn hơn hẳn đã đẩy cửa bước vào.

Tên học đồ bước nhanh, đảo mắt nhìn quanh căn phòng chật hẹp, rất nhanh ánh mắt đã chuẩn xác dừng lại nơi Cao Đức đang nửa nằm trên giường.

"Cao Đức, Tắc Đạt pháp sư nghe nói ngươi đã tỉnh, bảo ngươi đến gặp hắn ngay!"

Cao Đức nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại, suy nghĩ trong lòng chuyển động nhanh chóng. Hiển nhiên hiện tại hắn không có năng lực kháng lệnh Tắc Đạt pháp sư, cho nên hắn chỉ khẽ gật đầu, đáp: "Được."

Cao Đức không lề mề, lập tức đứng dậy, theo tên học đồ kia rời khỏi phòng.

Mắt đưa Cao Đức rời đi, Ngải Mễ mới mơ hồ nhận ra.

Dường như Cao Đức sau khi tỉnh lại có chút khác biệt so với trước kia.

Nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào, hắn lại không nói rõ được.

Ra khỏi phòng là một hành lang dài hẹp.

Toàn bộ hành lang uốn cong hình cung, tựa như vầng trăng khuyết, hai bên trái phải cách một khoảng nhất định lại có một cánh cửa.

Hai bên cửa đều có một ngọn đèn nến, dùng ánh sáng và hơi ấm yếu ớt xua tan vẻ u ám, lạnh lẽo trong hành lang.

Tiền thân tuy đã sống ở nơi này gần hai năm, nhưng đoạn ký ức này không lưu lại cho Cao Đức, cho nên hắn đối với hoàn cảnh nơi này vô cùng xa lạ, giờ phút này đang lặng lẽ quan sát xung quanh.

Tên học đồ đến truyền tin hiển nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của Cao Đức.

Thực tế, trong một hoàn cảnh nguy hiểm và áp lực như vậy, đám học đồ này làm gì có tâm tư mà chú ý đến người khác?

Cho nên ít nhất Cao Đức không cần lo lắng sẽ bị lộ, bị người khác phát hiện ra điểm khác thường so với trước kia.

Vừa mới đến thế giới này, còn chưa kịp hít thở, đã phải trực diện Tắc Đạt pháp sư thần bí khó lường, Cao Đức không tránh khỏi cảm thấy áp lực.

Hắn vừa theo tên học đồ kia đi, vừa phỏng đoán trong đầu tình cảnh gặp mặt Tắc Đạt pháp sư sắp tới.

Đúng vào lúc này.

Một cánh cửa bên trái đột nhiên mở ra, một thanh niên âm trầm bước ra ngoài.

Cao Đức không quen biết hắn.

Nhưng hắn dường như nhận ra Cao Đức, lạnh lùng chắn trước lối đi của Cao Đức, khi Cao Đức còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn hắn với vẻ cười nhạt đầy ác ý.

"Cao Đức, xem ra số ngươi cũng lớn thật, thử thuốc mà không chết."