Đi qua hành lang dài hun hút, cuối hành lang hiện ra một cánh cửa lớn màu nâu đen.
Học đồ dẫn đường dừng lại trước cửa, cẩn thận gõ nhẹ ba tiếng.
Tiếng gõ cửa vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
"Tắc Đạt pháp sư, Cao Đức đã tới."
Cánh cửa đóng chặt bỗng bật mở.
"Để hắn vào."
Giọng nói trầm khàn, khó nghe văng vẳng từ bên trong.
Học đồ dẫn đường cung kính đáp "Vâng" rồi lặng lẽ lui xuống.
Cao Đức đưa mắt nhìn vào trong, ánh sáng mờ ảo khiến khung cảnh trở nên nhòe nhoẹt, nhưng cảm giác áp bức lại vô cùng chân thực, tựa như có một mãnh thú ẩn mình, tùy thời có thể nuốt chửng lấy hắn.
Do dự trong chốc lát, Cao Đức vẫn cất bước tiến vào.
Ngay khi hắn bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa liền lặng lẽ khép lại.
Tầm nhìn ban đầu nhạt nhòa, sau dần quen với ánh sáng vàng vọt.
Đập vào mắt Cao Đức là một chiếc bàn dài bằng gỗ nguyên khối, trên mặt bàn ngổn ngang những tấm da cừu cùng vài dụng cụ đơn giản: cân tiểu ly, cối nghiền thuốc, kệ gỗ bày la liệt các ống nghiệm thủy tinh.
Phía bên trái chiếc bàn là một giá sách khổng lồ, trên đó chỉnh tề sắp đầy những cuốn sách.
Gần phía bên phải chiếc bàn là một cái lò đúc, bên dưới là một thiết bị gia nhiệt có cấu trúc phức tạp.
Ánh mắt Cao Đức nhanh chóng đảo qua một lượt, cuối cùng dừng lại ở phía sau chiếc bàn dài.
Nơi đó có một chiếc ghế tựa lưng cao, một thân ảnh không quá cao lớn đang ngồi quay lưng về phía hắn.
Cao Đức hiểu rõ, đó chính là Tắc Đạt pháp sư.
"Tắc Đạt pháp sư." Cao Đức nhìn chăm chú vào bóng lưng Tắc Đạt pháp sư, thân trên hơi nghiêng về phía trước khoảng mười lăm độ, cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người.
Hắn vốn không rành lễ nghi nơi thế giới này, nên chỉ đành dập khuôn theo nghi thức cúi chào phổ biến nhất của phương Tây để tỏ lòng kính trọng với Tắc Đạt pháp sư.
Nghe tiếng gọi, Tắc Đạt pháp sư quay người lại.
Lần đầu tiên giáp mặt chân dung của Tắc Đạt pháp sư, trong lòng Cao Đức thoáng kinh ngạc.
Nhìn từ phía sau, Tắc Đạt pháp sư tuy không cao lớn, nhưng cũng chẳng có điểm gì bất thường, thế nhưng nhìn từ phía trước, đập vào mắt lại là một khuôn mặt xám xịt, chẳng vương chút sinh khí, tựa như đại hạn đã tới.
"Khụ khụ." Tắc Đạt pháp sư ho khan hai tiếng, yếu ớt cất lời: "Ngươi đã đến rồi, đồ đệ giỏi của ta."
"Ta nghe nói ngươi đã tỉnh lại," trên khuôn mặt héo hon của hắn lộ ra một tia kỳ quái, có vẻ hơi hưng phấn: "Mau nói cho ta nghe, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?"
Tắc Đạt pháp sư nhìn chằm chằm Cao Đức, sâu trong ánh mắt thoáng qua một tia lo lắng cùng chờ mong.
Câu hỏi của Tắc Đạt pháp sư đã nằm trong dự liệu của Cao Đức, trên đường tới đây, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời.
"So với trước khi dùng thuốc, dường như chẳng có gì thay đổi," Cao Đức lắc đầu, do dự đáp: "Ngoại trừ việc hôn mê một thời gian."
"Không thay đổi?" Nghe vậy, sắc mặt Tắc Đạt pháp sư chợt âm trầm, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn nhiều.
"Sao có thể không thay đổi, không chết, thì cũng không thể nào không thay đổi!"
Thấy phản ứng của Tắc Đạt pháp sư, tim Cao Đức như hẫng một nhịp, cảm giác bất an chợt dâng lên.
Tuy nhiên, hắn không lo sợ Tắc Đạt pháp sư phát hiện ra linh hồn trong thân xác này đã đổi chủ.
Bởi vì với Tắc Đạt pháp sư, những kẻ học đồ như bọn hắn chỉ là thứ tiêu hao, ngày thường chẳng ai thèm quan tâm đến thói quen hay tính cách của bọn hắn, nên dĩ nhiên cũng không có lý do gì để phát hiện ra sự thay đổi của hắn.
"Lại đây!" Tắc Đạt pháp sư đột nhiên hừ lạnh.
Cao Đức làm ra vẻ mặt kinh sợ, vội vàng bước lên phía trước, mãi đến khi thân thể chạm vào chiếc bàn dài mới dừng lại, khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tắc Đạt pháp sư.
Tắc Đạt pháp sư ghim chặt ánh nhìn vào Cao Đức, mặt không chút biểu cảm, nửa ngày không nói nửa lời.
Cao Đức biết trong lòng hắn không vui, cũng chẳng chủ động mở miệng, chỉ thức thời đứng im, chờ đối phương lên tiếng trước.
Đã lâu trôi qua, Tắc Đạt pháp sư vẫn im lặng.
Bầu không khí quỷ dị khiến trong lòng Cao Đức có chút bất an, ánh mắt khẽ liếc lên.
"Muốn nhìn thì cứ nhìn, lén la lén lút chẳng phải là làm điều mờ ám hay sao?" Giọng nói âm trầm của Tắc Đạt pháp sư bất chợt vang lên.
Ánh mắt Cao Đức khựng lại, hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lướt qua khuôn mặt Tắc Đạt pháp sư rồi lập tức thu lại.
Tắc Đạt pháp sư nở nụ cười lạnh tanh, nhìn Cao Đức đang khép nép sợ sệt, ánh mắt chợt tối lại.
Ngay sau đó, Cao Đức cảm thấy sau lưng bỗng truyền đến một lực đẩy mạnh, đẩy hắn về phía trước.
Vốn đã đứng sát bên cạnh bàn dài, bị đẩy như vậy, cả thân trên của hắn liền ngả về phía trước.
Tắc Đạt pháp sư như đã đoán trước, giơ tay phải ra, như một chiếc kìm, bóp chặt lấy cổ Cao Đức.
Tay Tắc Đạt pháp sư siết không mạnh, nhưng lại mang đến cho Cao Đức nỗi đau đớn khó tả.
Cơn đau khủng khiếp khiến Cao Đức suýt ngất đi, bụng dạ cồn cào muốn nôn.
Cảm giác đó giống như lòng bàn tay của Tắc Đạt pháp sư mọc đầy gai nhọn, đâm xuyên qua cổ hắn, xuyên sâu vào xương tủy, khuấy đảo bên trong.
Tất nhiên, tay Tắc Đạt pháp sư không thể mọc ra gai.
Cao Đức hiểu rõ, đây là hiệu quả của "pháp thuật".
"Pháp sư... ta..." Giọng hắn run rẩy.
"Sau khi dùng thuốc, ngươi thật sự không cảm thấy cơ thể có bất kỳ biến hóa nào sao?" Tắc Đạt pháp sư lại hỏi lần nữa.
"Đúng vậy." Cao Đức gắng gượng trả lời, cơn đau dữ dội khiến hắn mồ hôi túa ra như tắm.
Tắc Đạt pháp sư chau mày, "Quả thật là nói thật."
Dừng một lát, giọng hắn bình thản trở lại, tay buông lỏng, thả Cao Đức ra, "Lần này cho qua, ngươi cũng không dám lừa gạt ta, lui xuống đi."
"Vâng." Cao Đức vừa thoát khỏi cơn đau kịch liệt, thân thể vẫn còn run rẩy, giọng hắn run run đáp, bước chân loạng choạng rời khỏi phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, lại chỉ còn một mình Tắc Đạt pháp sư.
Khuôn mặt héo úa của hắn ẩn trong bóng tối, không ai biết hắn đang suy tính điều gì.
"Hu~"
Rất lâu sau, Tắc Đạt pháp sư thở dài một hơi, trút bỏ nỗi u uất trong lòng, tiếng thì thầm vang lên trong căn phòng kín.
"Ít nhất lần này học đồ thử thuốc đã sống sót, chứng tỏ hướng đi của ta là đúng. Thêm Thử Vĩ Thảo có thể trung hòa xung đột dược tính giữa các dược liệu khác."
"Nhưng vẫn còn vấn đề, tại sao lại không có hiệu quả? Có phải Thử Vĩ Thảo cũng trung hòa luôn dược tính của Thông Linh Cốt Phấn rồi chăng?"
Tắc Đạt pháp sư không hề nghi ngờ Cao Đức nói dối. Với địa vị cao cao tại thượng, hắn cho rằng những "con kiến hôi" này không đủ sức giở trò trước mặt hắn - thậm chí nếu có gan, chúng cũng chẳng có khả năng.
Trước pháp thuật, mọi tâm cơ, mưu mẹo đều trở nên vô dụng.
Vừa rồi, hắn đã dùng huyễn thuật "Khảo Vấn" lên Cao Đức.
【Khảo Vấn】(Hệ Tử Linh, cấp 0):
Tiếp xúc mục tiêu, dùng cơn đau đớn quỷ dị do pháp lực gây ra uy hiếp, để thẩm vấn mục tiêu.
Mục tiêu có thể không trả lời thật, nhưng sự uy hiếp từ cơn đau đớn sẽ giúp phát hiện mục tiêu có nói dối hay không.
Pháp thuật đã chứng minh, Cao Đức không hề nói dối.
"Thay Thử Vĩ Thảo mười năm bằng loại năm năm thử lại!" Tắc Đạt pháp sư cắn răng, hạ quyết tâm.
Sở dĩ hắn phải "cắn răng", vì dược liệu chính "Thông Linh Cốt Phấn" cần để bào chế dược tề, ngay cả đối với hắn cũng cực kỳ đắt đỏ.
Hơn nữa, Thông Linh Cốt Phấn không phải là nguyên liệu thông thường, có tiền cũng chưa chắc mua được, mà phải chờ đợi.
Lần thu mua Thông Linh Cốt Phấn trước của hắn đã dùng hết sạch.
Trong thành chỉ có duy nhất một tiệm thuốc là nhập Thông Linh Cốt Phấn định kỳ, và cũng đã bị hắn thu mua hết từ lâu.
Tiệm thuốc này thường mỗi tháng nhập hàng một lần, mà nay mới là ngày mùng hai đầu tháng, nghĩa là phải gần một tháng nữa mới đến đợt nhập hàng kế tiếp.
"Một tháng, đành phải chờ vậy..."
"Thời gian của ta không còn nhiều."
"Phải nhanh chóng đột phá, thăng lên nhất hoàn Pháp sư!"