Kiều Đồng bừng tỉnh, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong cong như trăng non: "Trần đại nhân không sao, thật quá tốt rồi!"
Ngu Hồng Âm liếc nàng: "Ngươi hình như rất vui? Chẳng lẽ đã phải lòng tên kia rồi?"
"Hả?"
Kiều Đồng mặt đỏ bừng, giọng luống cuống: "Thánh nữ nói gì thế! Trần đại nhân là ân nhân cứu mạng chúng ta, nghe tin ngài bình an vô sự, vui mừng chẳng phải rất bình thường sao?"