Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bóng người lơ lửng giữa không trung.
Nữ nhân kia vóc dáng yêu kiều, dung mạo diễm lệ, sau lưng có bảy chiếc đuôi hồ ly trắng muốt khẽ phe phẩy.
Mà người còn lại thì thấp bé hơn nhiều, khoác áo choàng đen rộng thùng thình, cả người ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ mặt.
Giọng nói hơi khàn khàn từ dưới mũ trùm vang lên: