Logo
Chương 59: Lịch Sử Cổ Xưa Của Huyền Thanh Tông (2)

"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, lão hủ cũng chỉ là tình cờ biết được, đối với Huyền Thanh Tông, trong lòng vô cùng kính phục."

Thánh chủ đời trước của Huyền Thanh Tông tên là Phong Trường Hiên, đại đệ tử thân truyền của hắn chính là Lâm Trường Sinh.

Rất lâu trước đây, Phong Trường Hiên đột nhiên rời đi, không lâu sau liền truyền ra tin hắn đã tọa hóa. Huyền Thanh Tông rơi vào cảnh quần long vô thủ, lòng người hoảng loạn.

Sau đó, Huyền Thanh Tông chỉ còn lại một người thuộc thế hệ trước là Thượng Quan Vinh, hắn ổn định đại cục, đưa Lâm Trường Sinh lên ngôi vị Thánh chủ, đồng thời căn dặn các đệ tử trong môn phái phải hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau, chớ để lợi ích che mờ mắt.

Thượng Quan Vinh chính là sư phụ trên danh nghĩa của Trần Thanh Nguyên.

Thế nhưng, Thượng Quan Vinh nhận Trần Thanh Nguyên làm đệ tử chưa được bao lâu thì có tin đồn hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma mà vẫn lạc. Đến đây, tất cả cường giả thế hệ trước đều đã tọa hóa, trọng trách của Huyền Thanh Tông rơi vào vai Lâm Trường Sinh và những người cùng thế hệ.

"Theo ta được biết, Thánh chủ tiền nhiệm của Huyền Thanh Tông có danh xưng Phong Trường Hiên, chẳng có nửa điểm liên quan tới Thương Huyền đạo nhân lừng danh thiên hạ!"

Quỷ Y đã tìm hiểu về lai lịch của Trần Thanh Nguyên, tiện thể nắm rõ đôi chút về lịch sử của Huyền Thanh Tông.

"Thương Huyền đạo nhân chỉ là một hóa danh, chẳng qua không muốn để lộ thân phận thật sự, e rằng hậu bối trong tông môn sẽ vướng vào nhân quả liên miên bất tuyệt."

Trường Canh kiếm tiên ngụ ý nhắc nhở Quỷ Y, tỉ mỉ kể lại:

"Huyền Thanh Tông truyền thừa đã lâu, tổ địa tọa lạc tại Đế Châu, nội tình thâm hậu khôn lường. Có một lần, tổ tiên Huyền Thanh Tông phát hiện ra một Ma Uyên, đã liên kết với các thế lực vạn tộc ở Đế Châu, định đem Ma Uyên trấn áp. Thế nhưng..."

Tại một góc xa xôi của Đế Châu có một Ma Uyên, mức độ khủng bố của nó vượt xa sức tưởng tượng của thế nhân.

Khoảng ba mươi vạn năm trước, khai tông sư tổ của Huyền Thanh Tông đã cùng với hơn ba trăm vị cường giả ra tay, cuối cùng phong ấn được Ma Uyên. Vì gánh chịu nhân quả lớn nhất, chỉ vài năm sau khi việc này kết thúc, khai tông sư tổ của Huyền Thanh Tông đã vẫn lạc.

Trước khi tọa hóa, sư tổ từng để lại di ngôn, sự tình Ma Uyên vẫn chưa thực sự được giải quyết, cứ cách vạn năm nhất định phải gia cố phong ấn. Các đại thế lực ở Đế Châu ban đầu dĩ nhiên đồng ý, dù sao Ma Uyên bùng nổ sẽ ảnh hưởng đến an nguy của tất cả.

Thế nhưng, thời gian trôi qua, ngoại trừ Huyền Thanh Tông vẫn luôn thực hiện trách nhiệm này, các thế lực khác dần dà chẳng còn đoái hoài nữa.

Bởi vì cường giả của những thế lực đó chẳng ai muốn mạo hiểm tính mạng để làm việc này, bọn họ khổ luyện cả đời mới đứng được trên đỉnh cao của đại thế, còn chưa kịp hưởng thụ tuế nguyệt tiêu dao đã phải lao tới Ma Uyên, trong lòng không cam tâm.

Cho dù cường giả đứng đầu của Huyền Thanh Tông có tức giận, cũng đành bất lực. Nếu các tông phái đã không muốn mạo hiểm, vậy Huyền Thanh Tông sẽ tự mình gánh vác.

Di ngôn của sư tổ, hậu bối nhất định dốc lòng thực hiện.

Dần dà, các nhân vật lãnh đạo của Huyền Thanh Tông đều đi tới Ma Uyên, rất ít người sống sót trở về, thực lực tông môn vì thế giảm sút nghiêm trọng.

Mười vạn năm trước, một vị Thánh chủ của Huyền Thanh Tông đã đưa ra quyết định rời khỏi Đế Châu, tìm một nơi thích hợp để dừng chân.

Nếu có thể, Huyền Thanh Tông đương nhiên không muốn rời khỏi Đế Châu, nơi linh khí dồi dào.

"Huyền Thanh Tông, tương lai còn có thể trở về Đế Châu chăng?"

Thánh chủ nhìn trời than thở, mang theo sự không cam lòng và tiếc nuối tiến về Bắc Hoang.

Trong tình thế này, chỉ có như vậy mới lưu lại một tia huyết mạch cho tông môn.