Logo
Chương 61: Lão nương muốn bóp chết ngươi (2)

"Sư phụ để lại thư, viết rõ sau khi bóp nát ngọc bài, người của Đạo Nhất Học Cung sẽ đến Huyền Thanh Tông trong khoảng mười năm. Hiện đã năm năm trôi qua, xem ra phải chuẩn bị tâm lý rồi."

Trần Thanh Nguyên nghĩ mãi không thông, dứt khoát không nghĩ nữa, mà chuyên tâm đột phá Kim Đan cảnh.

Một ngày nọ, Trần Thanh Nguyên đang ngồi thiền, đột nhiên cảm thấy trong phòng có tiếng động rất khẽ, lập tức mở mắt, giật mình kinh hãi.

Hắn nhìn thấy Quỷ Y Công Tôn Nam đang rót trà, đưa chén trà đến bên đôi môi đỏ dưới lớp khăn che mặt.

Nhấp một ngụm trà, Công Tôn Nam khẽ mỉm cười với Trần Thanh Nguyên.

"Quỷ Y tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?"

Trần Thanh Nguyên kinh ngạc hỏi.

"Đến thăm ngươi."

Công Tôn Nam đeo khăn che mặt, dung nhan ẩn hiện, trông vô cùng bí ẩn.

"Làm sao tỷ vào được đây?"

Đối với sự ghé thăm của Công Tôn Nam, Trần Thanh Nguyên cảm thấy ngạc nhiên và thận trọng nhiều hơn là vui mừng.

Lão yêu bà này hẳn là sẽ không tìm ta gây phiền toái chứ!

Trong lòng Trần Thanh Nguyên thầm nghĩ.

"Ngươi cho rằng đại trận hộ tông của Huyền Thanh Tông có thể cản được ta sao?"

Công Tôn Nam cười nói.

"Cũng đúng." Trần Thanh Nguyên lập tức hiểu rõ, thăm dò hỏi: "Quỷ Y tỷ tỷ, tỷ đến tìm ta có việc gì không? Ta xưa nay làm người chính trực, thích làm việc thiện, căm ghét cái ác, dường như chưa từng đắc tội với tỷ tỷ!"

"Ngươi đem tin tức của ta nói cho Mộ Dung gia ở Bắc Thương tinh vực, đúng không?"

Công Tôn Nam nói ra chuyện này.

"Ta đâu có tiết lộ hành tung của Quỷ Y tỷ tỷ."

Có chết cũng không thể thừa nhận, Trần Thanh Nguyên nghĩa chính từ nghiêm nói.

"Nể mặt ngươi, ta đã giúp Mộ Dung gia một phen."

Lúc đầu khi Mộ Dung gia tìm tới Công Tôn Nam, nàng vốn không muốn ra tay giúp đỡ. Về sau, từ trong miệng Mộ Dung gia nghe được cái tên Trần Thanh Nguyên, suy nghĩ một lúc rồi quyết định trợ giúp.

Sau đó, Công Tôn Nam mới biết được nguyên do.

Một vị lão tổ của Mộ Dung gia vì tu hành xảy ra sai lầm, lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Trải qua Công Tôn Nam ra tay cứu giúp, vị lão tổ kia đã nhặt về được một cái mạng, hơn nữa thương thế đã ổn định.

Mộ Dung gia đối với Công Tôn Nam vô cùng cảm kích, dâng lên rất nhiều lễ vật. Đối với chuyện này, Công Tôn Nam cũng không cự tuyệt, dù sao vì cứu người mà nàng cũng tiêu hao không ít tinh lực.

"Không có quan hệ gì với ta."

Trần Thanh Nguyên rất muốn biết tình huống của Mộ Dung gia, nhưng lại không thể hỏi, đành phải giả ngây giả dại.

"Tiểu tử ngươi không định cảm tạ ta sao?"

Công Tôn Nam nheo mắt lại.

"Quỷ Y tỷ tỷ, ta nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có tiền đâu!"

Nghe những lời này, Trần Thanh Nguyên lập tức cuống cuồng.

"Ta không cần linh thạch."

Công Tôn Nam ném cho Trần Thanh Nguyên một ánh mắt khinh thường.

"Ngươi chớ có mơ tưởng đến chuyện tốt đó, ta sống rất giữ mình."

Không cần linh thạch, vậy rốt cuộc ngươi muốn cái chi.

"..."

Lão nương hận không thể bóp chết ngươi.

Giờ ngươi mời lão nương làm trưởng lão cung phụng, lão nương nhất định sẽ đồng ý.

Tiểu tử ngươi sao lại không mời nữa?

Có điều, Công Tôn Nam không thể nói toạc ra, bằng không sẽ chẳng phải là phúc duyên nữa.

"Cút!" Sắc mặt Công Tôn Nam sa sầm.

"Tỷ à, đây là chỗ của ta, ta mà cút thì có phải hơi sai rồi không?"

Trần Thanh Nguyên khẽ lẩm bẩm.

"Vậy ý ngươi là muốn lão nương cút?"

Công Tôn Nam đang ngồi trên ghế, trừng mắt lườm Trần Thanh Nguyên.

"Không dám, ta xin phép đi ngay."

Trần Thanh Nguyên sợ bị Công Tôn Nam hành hạ, co giò chạy một mạch ra ngoài.