“Cưỡng mua cưỡng bán?”
Trương Tri Nhân khẽ cười, chỉ vào bàn cờ tướng đặt trên bàn trà, nói: “Ngươi biết chơi cờ không? Làm một ván chứ?”
Lâm Khinh không để tâm đến hắn.
Trương Tri Nhân cũng không giận, chỉ tùy ý nhặt một quân ‘tốt’, khẽ nói: “Ta sinh ra vào thời kỳ đầu tái thiết văn minh, khi ấy có lẽ không loạn lạc như thời mạt thế, cũng chẳng có ‘phong bạo’ có thể đoạt mạng người bất cứ lúc nào, nhưng cảnh người ăn thịt người lại chẳng hiếm thấy… Có tư cách mua bán, đã là đáng mừng rồi.”

