Khi Lâm Khinh rời khỏi bệnh viện, trời đã gần rạng sáng. Lúc này, cánh tay trái của hắn đang bó thạch cao và nẹp gỗ, treo trước ngực.
“Đội trưởng, ngươi quả thật liều mạng quá.”
Triệu Gia Di khẽ lẩm bẩm: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thật sự cho rằng tay ngươi gãy rồi. Ngươi làm cách nào vậy?”
“Chỉ là chút tiểu xảo thôi.”

