“Tiền bối, cầu xin người, là vãn bối có mắt không tròng, xin người tha cho một con đường sống... A!”
Lâm Tễ Trần tay cầm Phong Kiếp Kiếm, chém xuống đầu kẻ cuối cùng, bình thản bắt đầu thu dọn chiến trường.
Mộ Linh Băng nhìn hắn thao tác thuần thục như cơm bữa, ngây người như phỗng.
Thật khó mà tưởng tượng, một đệ tử chính tông lại có thể thuần thục ‘nghiệp vụ’ này đến vậy...