“Lão nhân gia, có thể làm phiền một chút được không?” Tiêu Kiệt nhìn lão nhân trước mắt, cung kính hỏi.
Lão nhân kia hiển nhiên vẫn nhớ Tiêu Kiệt, chắp tay nói: “Lão hủ là Hoàng Sư Đạo, thôn trưởng của Ngân Hạnh thôn, ngươi có thể gọi ta là Hoàng lão bá, không biết tiểu ca muốn hỏi điều gì?” Dứt lời, trên đầu lão hiện lên mấy chữ lớn ‘Hoàng Sư Đạo (thôn trưởng Ngân Hạnh thôn)’.
“Ta mới đến quý địa, chân ướt chân ráo, muốn hỏi thăm chút tin tức, không biết ngài có thể giải đáp một hai được không?”
Lão nhân kia gật đầu: “Tất nhiên là được. À phải rồi, không biết vị đồng bạn kia của tiểu ca đâu rồi? Hôm qua thấy hai người các ngươi ra khỏi thôn, sao hôm nay lại không thấy hắn đâu?”
“Hắn chết rồi, bị sơn tặc chém chết rồi.” Tiêu Kiệt buồn bã nói.
“Sinh tử có mệnh, tiểu huynh đệ đừng quá đau buồn. Lão hủ lúc đó đã muốn nhắc nhở, tiếc là…
Nay thế đạo gian nan, bên ngoài yêu ma loạn thế, quỷ quái hoành hành. Tiểu huynh đệ nếu không có chút bản lĩnh, ta thấy vẫn là đừng nên đi lung tung thì hơn. Ở lại trong thôn làm chút việc vặt, thế nào cũng kiếm được miếng cơm ăn. Hiện nay Ngân Hạnh thôn dân cư thưa thớt, khắp nơi đều cần người làm, tiểu ca cứ đi hỏi thăm một vòng, thế nào cũng tìm được việc.”
Tiêu Kiệt nghe lão nói, lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu mình cứ thuận theo lời này, tuy có thể tìm được việc làm, nhưng chẳng phải đã thừa nhận mình là kẻ bất tài rồi sao.
Câu ‘tiếc là…’ kia của lão rõ ràng mang theo vài phần oán trách, đây là muốn nắm thóp mình đây mà.
Giọng điệu và lời lẽ tinh tế như vậy, ngược lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục trò chơi của Tiêu Kiệt.
Hắn bỗng nhiên phá lên cười.
“Ha ha ha ha, lão trượng không cần an ủi. Ta và huynh đệ trở về cố thổ chính là vì trảm yêu trừ ma, cứu thế vệ đạo. Từ ngày bọn ta trở về, bọn ta đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy thân tuẫn đạo.
Nay huynh đệ ta tuy đã chết, nhưng di chí của hắn vẫn còn. Thế giới này đã yêu ma loạn thế, quỷ quái hoành hành, thì tất nhiên cần có người đứng ra phò chính diệt tà.
Tại hạ tuy bất tài, nhưng nguyện xả thân thử một phen.
Đại trượng phu nên vung ba thước kiếm lập công lao bất thế, dẫu có chôn thân nơi hoang dã, da ngựa bọc thây, cũng không oán không hối.”
Lời lẽ hùng hồn này của Tiêu Kiệt, tự nhiên không phải nói suông.
Lời này của hắn ba phần thật lòng, bảy phần lại mang tính biểu diễn. Trong nhiều trò chơi Tiêu Kiệt từng chơi trước đây, đều có thể thông qua đối thoại để nhận được hảo cảm và sự giúp đỡ của NPC, hoặc đạt được một số hiệu quả bất ngờ, có trò chơi thậm chí có thể dùng miệng lưỡi để nói chết cả trùm cuối, cái gọi là thông quan bằng võ mồm.
Nếu NPC trong trò chơi này thông minh đến vậy, Tiêu Kiệt tự nhiên phải trổ tài một phen.
Biết đâu có thể kích hoạt tình tiết ẩn nào đó, phần thưởng đặc biệt cũng không chừng.
Nhất là hôm qua Hàn Lạc quả thật đã chết trong tay sơn tặc, lời này của hắn nói ra hoàn toàn không có gì để bắt bẻ.
Lão thôn trưởng bị một phen lời nói của Tiêu Kiệt làm cho vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, dường như khá xúc động trước khí phách hào kiệt của hắn.
Hồi lâu sau, lão bỗng nhiên thở dài một hơi.
Hoàng Sư Đạo (thôn trưởng Ngân Hạnh thôn): “Haizz, lão hủ dạo gần đây cũng đã gặp không ít người trở về làng. Đa phần đều là hạng người bị lợi lộc che mắt, phường hiếu thắng cậy mạnh, nói chuyện với lão già này cũng chẳng mấy khách khí, toàn hỏi những câu kỳ quái như ‘đi đâu giết mấy con’.
Khi chưa ra khỏi thôn thì vênh váo tự đắc, nói lời khoác lác, gặp địch thất bại thì hoảng sợ như chó nhà có tang.
Hoặc là vắt óc nghĩ kế lấy lòng ta, muốn từ chỗ ta kiếm chác lợi lộc.
Hậu bối biết tiến biết lùi, có chí hướng như ngươi quả thật hiếm thấy, nhất là một bầu nhiệt huyết bất khuất này, lão hủ cả đời mới thấy.”
[Thông báo hệ thống: Điểm hảo cảm của Hoàng Sư Đạo đối với ngươi tăng 20 điểm, hiện tại là 70.]
“Thôi được rồi, ngươi đã có hằng tâm này, ta cũng không tiện khuyên nữa. Nhưng ngươi có thể thác sinh ở thôn của bọn ta, cũng coi như một mối duyên phận, biết đâu lại là hậu duệ của người trong thôn năm xưa đi ra. Ta đây có một nén hương, ngươi hãy đến từ đường trong thôn thắp cho tổ tiên một nén hương đi, có lẽ sẽ có chút lợi ích.”
【Thông báo hệ thống: Nhận được vật phẩm [Nén Hương].】
Thế mà lại thật sự thành công! Tiêu Kiệt nhìn nội dung thông báo mà vô cùng kinh ngạc, xem ra độ tự do của trò chơi này quả nhiên rất cao, người chơi có rất nhiều không gian để phát huy.
Mở túi đồ ra xem.
【Nén Hương (Vật phẩm tiêu hao)
Sử dụng: Cầu nguyện.
Giới thiệu vật phẩm: Nén hương làm từ cỏ cây, là vật phẩm nghi lễ dùng để cầu phúc. Tương truyền khói hương mờ ảo có thể giao tiếp với quỷ thần, thậm chí có thể truyền đạt tín niệm của con người đến tổ tiên đã khuất, để cầu xin sự che chở và phù hộ.】
“Đa tạ lão nhân gia.” Lần này, Tiêu Kiệt thật tâm cảm tạ.
Tiêu Kiệt nói lời cảm tạ rồi hăm hở đi đến từ đường của thôn.
Từ đường nằm ở ngay trung tâm thôn, là công trình kiến trúc trang trọng nhất trong thôn. Bên cạnh là một cây ngân hạnh khổng lồ, trên đó treo đầy những thứ như bùa chú.
Ánh nắng xuyên qua tán lá rải xuống mái hiên, khiến từ đường trông thêm vài phần thân thuộc.