Logo
Chương 25: Giang hồ truy sát lệnh (2)

Sức mạnh? Pha Ngõa? Được rồi, quả nhiên là người không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tuy nhiên, câu nói cuối cùng kia vẫn có chút kích thích gã. Lưu Cường cả đời này ghét nhất là bị người khác coi thường.

“Nghiền nát một con kiến? Ha ha, ngươi có biết không, bây giờ ta muốn giết ngươi thật sự đơn giản như nghiền nát một con kiến vậy.”

“Vậy ngươi cứ đến tìm ta đi. Ngươi biết ta ở đâu mà, đến thử xem ai sẽ bị nghiền nát. Mặc dù ta chỉ mới chơi một ngày, còn chưa mở khóa quá nhiều nội dung game, nhưng chỉ riêng những gì ta đã thu hoạch được hiện tại thì tiêu diệt ngươi cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Ngươi tự cho mình rất mạnh sao? Thôi đi, với trình độ của ngươi, chơi lâu hơn nữa thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một phế vật mà thôi. Trình độ chơi game của ta là thứ ngươi không thể tưởng tượng nổi.”

“Tiếng thở của ngươi sao lại dồn dập thế kia? Sao, không phục à? Vậy thì đến thử xem. Thế nào, dám đến không? Hay là nói ta rốt cuộc vẫn không nhìn nhầm bản chất của ngươi – đồ hèn nhát?”

“Tút – tút – tút.”

Điện thoại bị ngắt.

——————

Cúp điện thoại, mặt Lưu Cường một trận vặn vẹo.

Vốn tưởng tên này chắc chắn đã chết rồi, không ngờ không những không chết mà còn kiêu ngạo đến vậy.

Gã dùng sức trên tay, muốn dùng nội lực cường hãn trực tiếp bóp nát điện thoại để trút giận trong lòng, nhưng nhìn chiếc Quất Tử 18 đời mới nhất trong tay, gã vẫn nhịn lại.

Vừa nhấc tay đã đập nát cái bàn trước mặt.

“Khốn kiếp – khốn kiếp – khốn kiếp!!!”

Lưu Cường một trận gầm lên giận dữ.

Rõ ràng mình mới là kẻ tính toán thành công, tại sao ngược lại lại như bị chế giễu?

“Sao vậy Lưu ca, sao lại kích động thế này.” Tiểu đệ bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.

Lưu Cường cố gắng bình ổn tâm trạng, “Không sao, chọc phải một tên điên thôi. Người đã tập hợp đủ cả chưa?”

“Gần đủ rồi, nhưng gần đây tin tức bên Mỗ Bắc quá nhiều, đối với chuyện xuất ngoại làm thuê, rất nhiều người đều cảnh giác. Haizz, chúng ta cũng là cá trong ao bị vạ lây thôi.”

“Không sao, cứ mạnh tay ném tiền cho bọn họ, phát phí an gia, ký hợp đồng chính quy, chỉ cần bọn họ chịu đi là được.”

Sắp xếp xong công việc, Lưu Cường không nhịn được lại cầm điện thoại lên.

Vừa nghĩ đến những lời nói điên rồ trước đó của Tiêu Kiệt, lửa giận trong lòng gã lại bùng lên. Hay là tranh thủ thời gian đi xử lý hắn? Tên tiểu tử này mới chơi một ngày, có thể có tài cán gì chứ?

Nhưng sự cẩn trọng bẩm sinh lại khiến gã có chút không chắc chắn.

“A Hổ, thay ta giết một người.”

A Hổ bị gọi tên, sợ hãi vội vàng xua tay, “Lưu ca, chúng ta không nên nói lời như vậy. Đây là trong nước, giết người là phạm pháp đó. Ngươi quên chuyện Đao Phong Hội rồi sao?”

Lưu Cường lập tức bình tĩnh lại.

Chuyện này quả thực không thể lỗ mãng. Thôi vậy, dù sao mình cũng là cao tầng công hội, hà tất phải so đo với một tiểu hào. Trò chơi tử vong khó khăn như vậy, hắn một mình sớm muộn gì cũng chết.

Gã suy nghĩ một lát, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn độc.

Trong hiện thực không thể động thủ, vậy thì giải quyết trong game là được rồi.

“Hãy treo thưởng một trăm lượng ở Sát Thủ Đồng Minh cho ta!”

A Hổ giật mình kinh hãi, một trăm lượng! Đó chính là một triệu đó.

“Lão đại, giết ai?”

“Vô Cực Khách, Thiên Đạo Phong Lưu, và… Ẩn Nguyệt Tùy Phong.” Lưu Cường một hơi báo ra ba cái tên, đều là tên nhân vật Tiêu Kiệt thường dùng trước đây. Gã cũng không chắc Tiêu Kiệt có dùng tên mới hay không, nhưng dù sao nếu không giết được người thì không cần trả toàn bộ tiền, cũng không sợ lãng phí.