Nơi đây mang danh hoang đảo, tự nhiên cỏ cây thưa thớt, chỉ có những núi đá lởm chởm, đứng trên cao có thể nhìn bao quát khắp nơi.
Hơn ba mươi người tản mát ở mặt khuất của hòn đảo, theo một quy luật nào đó mà thu hẹp phạm vi từng chút một.
Một khắc nọ.
“Bành!”

