Chu Oánh quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn.
Mẫu thân của nàng, Liễu di nương, tay cầm khăn lụa, đứng một bên nức nở khóc thầm, thỉnh thoảng lại buông vài lời nguyền rủa.
“Nha đầu nhà ngươi xưa nay vốn hiểu chuyện, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy?”
“Vi nương đã tìm mai mối cho ngươi, đang tìm kiếm những tuấn kiệt trẻ tuổi trong thành để làm bạn đời cho ngươi…”

