Logo
Chương 10: Giang hồ ngày ngày chém giết, đoạt bảo (1)

Lý Dã đoán không sai.

Những kẻ lăn lộn giang hồ toàn là một đám cáo già, nếu để một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch lừa gạt, bọn chúng cũng chẳng cần lăn lộn giang hồ nữa, chi bằng về nhà tắm rửa sạch sẽ, sống yên ổn bên vợ con, làm ruộng qua ngày.

Bọn chúng nghe lời Lý Dã nói, nhiều lắm cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.

Những thuật ngữ như "nhảy không gian" nghe rất cao siêu khó lường, nhưng mấy thủ đoạn hạ lưu kia, đụng chạm đến tiên nhân, quả thực không chấp nhận nổi…

Bất kể là Phạm Kiệt, trung niên râu ngắn, hay Lưu Quảng Thắng, chẳng qua đều là ngoài mặt tươi cười, nịnh nọt Lý Dã, nhưng trong lòng vẫn muốn tìm hiểu thân phận của hắn để lợi dụng mà thôi.

Sau khi đưa câu chuyện về đúng hướng, Lý Dã nhanh chóng hiểu rõ được cấu tạo của thế giới này từ miệng của những người kia.

Đây đúng là một thế giới võ hiệp.

Hoặc nên nói, đây là một thế giới tương tự như triều đại phong kiến cổ đại.

Trung Nguyên là nước Sở, xung quanh có nhiều tiểu quốc man di, mối uy hiếp lớn nhất của Sở quốc là Tây Vực, hai quốc gia này liên tục xảy ra xung đột trong mấy chục năm qua.

Khác với triều đại phong kiến cổ xưa trên địa cầu, ở nơi này, các môn phái giang hồ bên ngoài triều đình chiếm tỉ trọng rất cao, cao đến mức ngay cả khi quan phủ làm việc, đôi lúc cũng phải cân nhắc ý tứ của các môn phái lớn trong giang hồ.

Triều đình và giang hồ, một ngoài sáng, một trong tối, hai hệ thống đan xen hoàn mỹ, duy trì sự ổn định cho thế giới này.

Thế lực giang hồ phức tạp, rắc rối, hai thế lực lớn nhất ở Trung Nguyên là Thiên Đạo Minh do vài môn phái nhất lưu tạo thành và đứng đầu tà đạo là Xích Viêm Giáo, hai bên đối đầu gay gắt, mỗi bên chiếm cứ một nửa giang sơn.

Giữa các võ giả không có phân cấp rõ ràng, chỉ đơn giản chia thành hai cấp: Tiên thiên cao thủ và Hậu thiên cao thủ.

Chỉ khi trở thành Tiên thiên cao thủ, mới có tư cách vấn đỉnh cảnh giới tông sư.

Tiên thiên cao thủ thì thường có, nhưng tông sư thì hiếm hoi.

Hiện nay, giang hồ công nhận chỉ có bốn vị tông sư, Sở quốc Thiên sư Mộ Dung Khai Tín, Tây Vực Quốc sư Phù Văn Bác, Thiên Đạo Minh Minh chủ Dư Hải và Xích Viêm Giáo Đại trưởng lão Hoài Nghĩa.

Bốn vị tông sư mỗi người trấn áp một phương, cân bằng thế lực triều đình và giang hồ.

……

Từ miệng của đám người kia, Lý Dã đã hiểu sơ lược về sự phân chia các thế lực chính trên thế giới. Hắn nhìn về phía Phạm Kiệt cùng đám người, hỏi: “Trong các ngươi có cao thủ Tiên Thiên không?”

Một câu nói khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Một lát sau, trong đám người có tiếng lẩm bẩm vang lên: “Có cao thủ Tiên Thiên còn sợ ngươi chắc?”

Phạm Kiệt xấu hổ lắc đầu: “Bọn ta chỉ có chút tiếng tăm ở vùng Giang Nam, còn cách cao thủ Tiên Thiên rất xa.”

Lưu Quảng Thắng nâng mí mắt lên, nói: “Cao thủ Tiên Thiên yêu cầu tư chất và ngộ tính rất cao, trong một ngàn người học võ, có thể xuất hiện một cao thủ Tiên Thiên đã là rất tốt rồi.”

Bất giác trời đã tối dần. Lý Dã liếc nhìn ra ngoài động, hỏi: “Các ngươi tụ tập ở đây để làm gì?”

Lông mày Phạm Kiệt hơi nhướng lên, cười nói: “Không có gì, chỉ là một buổi tụ họp đơn giản của võ lâm đồng đạo, giao lưu và luận bàn với nhau một chút.”

“Tìm một sơn động ở nơi hoang vu hẻo lánh để luận bàn, buổi tụ họp của các ngươi lại không thể cho ai biết sao?” Lý Dã hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, thành thạo đạp lên đầu kẻ xui xẻo kia, “Lão Phạm, có phải ngươi đã quên nơi này do ai làm chủ rồi hay không? Ngươi không muốn nói thì đổi một người khác nói, ta có rất nhiều kiên nhẫn…”

Nhìn Lý Dã nói trở mặt là trở mặt, sắc mặt Phạm Kiệt đột nhiên thay đổi.

Lưu Quảng Thắng ho khan một tiếng, kín đáo ra hiệu cho Phạm Kiệt, nói: “Phạm sơn chủ, đến lúc này cũng không cần phải giấu diếm nữa, một nửa số người của chúng ta đã bị đánh bại, nếu muốn thành công thì phải có thiếu hiệp giúp đỡ!”

Phạm Kiệt ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, nhân cơ hội này mà xin lỗi: “Thiếu hiệp, là Phạm mỗ sai. Ta nghĩ rằng thiếu hiệp vừa đến đây, không muốn thiếu hiệp bị cuốn vào ân oán giang hồ, nên mới nghĩ đến chuyện giấu diếm. Nhưng Lưu chưởng môn nói không sai, không ít người của chúng ta đã bị thiếu hiệp đánh bại, nếu muốn thành công chuyện này thì thật sự cần mượn sức của thiếu hiệp.”

Lý Dã cười như không cười nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Phạm Kiệt ho khan một tiếng, nói: “Cách đây không lâu, chúng ta nhận được tin tức, Thanh Long Đường đường chủ của Xích Viêm giáo là Sử Tường tình cờ có được võ công 《 Long Hoàng Quyết 》 của Độc Hiệp Tạ Việt, người đã làm chấn động võ lâm mấy chục năm trước, hắn muốn dâng cho Xích Viêm giáo, hai ngày này sẽ đi qua Thương Tùng Lĩnh, chúng ta phục kích ở đây, chính là muốn giết hắn và cướp lấy 《 Long Hoàng Quyết 》.”