Phó Vĩnh Bồng không đuổi theo.
Hắn loạng choạng quỳ xuống bên cạnh nữ tu, run rẩy truyền linh lực vào cơ thể nàng: “Cô nương, ngươi...”
Nữ tu hơi thở yếu ớt, đôi môi khẽ mấp máy, dường như muốn nói điều gì, nhưng chỉ kịp phun ra một ngụm máu tươi. Những ngón tay nàng yếu ớt níu lấy tay áo của Phó Vĩnh Bồng, ánh mắt dần trở nên vô hồn...
Mưa như trút nước.