Logo
Chương 6: Hắn chạy rồi hắn lại quay về

Thấy Tần Kha cùng Vương Chí Kiệt, ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để mình vào mắt, gã trọc đầu lập tức nổi giận.

"Hai thằng ranh con, các ngươi đang hát tuồng ở đây đấy à?"

Vương Chí Kiệt nói: "Đợi chút, để ta nói với hắn điều này đã, Tần Kha, ta thật sự không lừa ngươi, ta chạy rất nhanh, không những nhanh, mà còn rất đẹp trai! Nếu ngươi không tin thì nhìn cho kỹ, ta sẽ chạy cho ngươi xem!"

Dứt lời, Vương Chí Kiệt vụt một cái phóng đi.

Như một mũi tên rời dây cung!

Chỉ vài cái chớp mắt, đã chạy ra xa!

Đẹp trai hay không thì không biết, nhưng quả thực rất nhanh!

Đúng là trâu bò mà!

Một tên đàn em chớp chớp mắt, phản ứng lại.

"Mẹ kiếp, Hổ ca, thằng ranh kia chạy rồi!"

"Đuổi theo!"

Gã trọc đầu hô lớn!

Tần Kha nhìn theo bóng lưng Vương Chí Kiệt đang chạy xa dần.

Mẹ kiếp!

Giờ thì hay rồi, ta quay lại, ngươi lại chạy mất!

Sớm biết ngươi chạy nhanh hơn cả thỏ, ta quay lại làm gì?

Bạn trai của cô gái bị bắt nạt nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng lo chuyện bao đồng."

Nhớ lại sự hèn nhát của bạn trai mình lúc nãy, cô gái giận tím mặt.

"Ta chưa thấy ai hèn nhát như ngươi! Ở cùng với ngươi, đúng là ta mù mắt rồi!"

Mười mấy giây sau, hai tên đàn em thở hồng hộc quay lại.

"Hổ ca, không đuổi kịp, thằng ranh này chạy nhanh quá, thoáng cái đã không thấy bóng dáng."

Hai người vừa dứt lời, bóng dáng tiêu sái của Vương Chí Kiệt lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Hắn quay lại rồi!

Hắn lại quay đầu trở lại!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Kha.

Vương Chí Kiệt thở hổn hển chạy tới, không quên hất nhẹ mái tóc phiêu dật của mình, đôi mắt đầy vẻ đắc ý như đang khoe khoang.

"Sao nào, có phải rất nhanh, còn rất đẹp trai đúng không?"

Tần Kha cạn lời đáp: "Ừ, là rất nhanh."

Những người vây xem cũng dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ mà nhìn Vương Chí Kiệt.

Quang Đầu Lão thầm nghĩ: "Ở gần hai tên này có khi nào bị ngu theo không nhỉ?"

Hắn siết chặt nắm đấm, vẻ mặt hung hãn: "Nói đi, ai muốn ăn đòn trước?"

Tần Kha lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Vị đại ca này, huynh đệ của ta đầu óc có chút vấn đề, mong ngươi đừng chấp nhặt. Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Ngươi xem thế này có được không, chúng ta mỗi bên nhường một bước, chúng ta đi, các ngươi quay về uống rượu, thế nào?"

Quang Đầu Lão khựng lại.

Lời này nghe qua thì có vẻ dễ nghe đấy.

Nhưng sao cứ cảm thấy là lạ ở đâu ấy?

Nhận ra điều này, sắc mặt hắn trầm xuống.

【Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Trương Đằng + 999!】

"Tiểu tử thối tha, ngươi đang đùa bỡn với ta đó à!"

Trương Đằng gầm lên, chộp lấy chai rượu bên cạnh định động thủ.

Tần Kha vội vàng nói: "Đợi đã Đằng ca!"

Trương Đằng khựng lại: "Tiểu tử, ngươi quen ta?"

"Quen, quen chứ. Từ nhỏ ta đã nghe danh ngươi rồi. Nói thật, từ nhỏ đến lớn ta luôn rất ngưỡng mộ ngươi!"

Trương Đằng sa sầm mặt: "Ta mới đến Vân Hải thị nửa năm trước, ngươi nói từ nhỏ đã nghe danh ta?"

Tần Kha cười hì hì nói: "Đây chính là uy danh vang xa đó, ta đã nghe qua uy danh của Đằng ca từ lâu rồi. Chính là nói, quân tử động khẩu không động thủ, người quân tử, văn minh như Đằng ca, chắc chắn sẽ không động thủ đúng không? Ngươi đợi ta, đợi ta lấy cái này!"

Nói xong, Tần Kha xoay người, lấy ra viên gạch trong hệ thống!

Cùng lúc đó, trong mắt hắn xẹt qua một tia giảo hoạt!

Trương Đằng đang nghi hoặc không biết Tần Kha định làm gì.

Nào ngờ tên tiểu tử này đột nhiên xoay người, nhảy lên.

Đập thẳng một gạch vào đầu hắn!

"Bốp!"

Ôi chao! Cũng vang đấy, là một cái đầu tốt!

"Đệt!"

Trương Đằng hét lớn một tiếng, một dòng máu đỏ tươi từ trán chảy xuống!

Biến cố đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay!

Vương Chí Kiệt kinh ngạc, biểu cảm trên mặt không thể dùng lời nào diễn tả!

Từ hư không lấy ra một viên gạch!

Đây là dị năng hệ không gian!

Gia hỏa này có được dị năng từ khi nào vậy?

Không phải đã nói sau khi thi xong sẽ cùng vào nhà máy siết ốc vít sao, ngươi lại lén lút phát triển mà không rủ ta?

Vương Chí Kiệt hoàn hồn: "Không phải nói quân tử động khẩu không động thủ sao? Ngươi ra tay trước là thế nào?"

"Ta là quân tử chắc?!"

Khi nói những lời này, Tần Kha vô cùng hùng hồn, dõng dạc!

"Hổ ca!"

"Hổ ca, ngươi sao rồi!"

Mấy tên đại hán vây quanh gã đầu trọc.

Trương Đằng nhìn máu trên tay, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

"Mẹ kiếp! Đánh hắn! Giết chết tên tiểu tử này cho ta!"

Bốn tên đại hán như bốn con chó điên lao về phía Tần Kha.

Tần Kha không hề hoảng sợ, vận dụng linh lực trong cơ thể, cảm thấy toàn thân có sức mạnh vô tận.

Hắn giơ viên gạch lên, nhảy tới đập gục một tên đại hán.

Một viên gạch bình thường trong tay hắn lại trở nên uy lực vô cùng.

Thấy Tần Kha dễ dàng hạ gục ba tên hán tử, mắt Vương Chí Kiệt sáng lên:

"Được đấy!"

Hắn lập tức lao vào tham chiến.

Vài giây sau, Vương Chí Kiệt bị khóa cổ, vươn tay cầu cứu Tần Kha:

"Khôi ca, cứu ta với!"

Tần Kha nhanh nhẹn tiến lên, đập viên gạch vào đầu tên đang khóa cổ Vương Chí Kiệt.

Bốp một tiếng, tên đó ngã gục xuống đất!

Vương Chí Kiệt xắn tay áo:

"Mẹ kiếp, dám đánh ta sao? Không muốn sống nữa!"

Hai người bọn hắn cùng nhau đấm đá loạn xạ.

"Đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa!"

Bạch y nữ tử bị bắt nạt chạy đến, kéo tay Tần Kha:

Tần Kha đá vào mặt Hổ ca, rồi nói:

"Ngươi sao vậy, bọn chúng bắt nạt ngươi, bọn ta đang giúp ngươi dạy dỗ bọn chúng mà!"

"Ngươi có thể đánh bọn chúng, nhưng đừng đánh cả bạn trai ta!"

Tần Kha cúi xuống nhìn và giật mình:

"Mẹ kiếp! Sao ngươi lại nằm đây?"

【Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Sở Thanh + 999!】

Thanh niên mặt mũi bầm dập, loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt sưng vù như đầu heo.

Tần Kha quay sang Vương Chí Kiệt:

"A Kiệt, ngươi đánh nhầm người rồi!"

【Đinh, cảm xúc tiêu cực từ Vương Chí Kiệt + 999!】

"Tần Kha, là huynh đệ tốt, ta muốn nhận lỗi thay ngươi, nhưng ta không thể giải thích được tại sao trên mặt hắn lại có dấu gạch vuông vắn như vậy!"

Tần Kha nhìn kỹ.

"Đúng là có dấu gạch thật!"

【Đinh, từ Sở Thanh cảm xúc tiêu cực + 999! 】

……

Tần Kha vội bước tới quan tâm hỏi: “Thế nào, có đau không?”

Sở Thanh: Ngươi nói xem! Ta đây mà lấy gạch đập vào mặt ngươi, ngươi thử xem có đau hay không!

Cố ý!

Tiểu tử này tuyệt đối là cố ý!

Bản thân đã nói mấy lần đánh nhầm người, tiểu tử này còn nói cái gì mà không thể nhầm!

Chính là cố ý!

【Đinh, từ Sở Thanh cảm xúc tiêu cực + 999! 】

Đột nhiên.

Trong đám người bộc phát từng đợt tiếng thét chói tai, còn có người nhắc nhở Tần Kha cẩn thận.

Một nam tử hơn ba mươi tuổi bị đánh ngã, đang giơ một con dao sắc bén sáng loáng đâm về phía Tần Kha.

Tần Kha không hoảng hốt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chuẩn xác nắm lấy cổ tay nam tử.

Dùng sức bóp mạnh!

Răng rắc một tiếng!

Sắc mặt nam tử nhanh chóng trở nên dữ tợn!

"A! Gãy rồi! Gãy rồi!"

Lò mổ giết lợn còn không thảm bằng hắn kêu!

Không biết còn tưởng rằng nơi này là lò mổ!

Một cước đá văng nam tử, Tần Kha xoay người lại đem ma trảo nhắm ngay những người khác, không bỏ qua một ai.

Hơn mười giây sau.

Trên người năm tên nam tử lại có thêm mấy dấu chân.

Tần Kha một chân giẫm lên mặt Trương Đằng.

Trên mặt hắn, hai dấu gạch đỏ vuông vắn chồng lên nhau.

Nhìn đã thấy đau!

Tần Kha chống nạnh: "Sau này còn dám trêu chọc tiểu cô nương nhà người ta nữa không?"

Trương Đằng nằm nghiêng trên đất, gò má đau rát, mặc dù trong lòng trăm mối bất mãn, nhưng giờ phút này có bất mãn cũng phải nhịn.

"Thôi thôi, từ nay về sau huynh đệ chúng ta tuyệt đối sẽ quy củ, sau này thấy mỹ nữ xinh đẹp đến đâu cũng không dám trêu chọc."

"Vậy còn xấu xí thì sao?"

Trương Đằng: "..."

"Nói!"

"Không trêu chọc nữa, không trêu chọc nữa!"

Tuy rằng Trương Đằng dưới sự uy hiếp mà nói ra lời mềm mỏng, nhưng trải qua lần bị xã hội dạy cho bài học này, hẳn từ nay về sau hắn sẽ thu liễm lại.

Trương Đằng: Lão tử có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mấy tên đại hán chúng ta, lại thua trong tay một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!

Chứng kiến một thiếu niên đánh gục năm đại hán trưởng thành, những người vây xem đều xôn xao bàn tán.

Hôm nay đúng là khiến bọn họ được mở rộng tầm mắt!