Tiêu Minh Nguyệt cầm ly rượu, nàng nhìn Trần Tri Bạch véo nhẹ lên má muội muội mình. Thấy muội muội lộ vẻ e thẹn nhưng vui sướng, nàng bèn thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay.
“Nào.”
Trần Tri Bạch nâng ly, rồi ngửa cổ uống cạn.
Quả thật có chút cay nồng, nhưng cũng không đến nỗi nào.