Ba người Vân Sơ rời Hoàng Thành, cưỡi ngựa tới thẳng phủ huynh đệ Vũ thị ở Lạc Dương.
Quang cảnh Lạc Dương bây giờ thực sự chẳng có gì hay ho mà ngắm nhìn, khắp nơi là công trường, gạch ngói ngổn ngang, xe trâu xe lừa đi lại chở vật liệu không dứt. Ôn Nhu nghi ngờ nhìn Vân Sơ:" Lần này giáng tước tuy nói ngươi không thiệt hại thực chất gì, nhưng cũng không cần vui vẻ thế chứ."
Vân Sơ cười:" Xem như ngươi tinh, hoàng đế vẫn đang ước thúc tước vị, phong hầu có lẽ là cực hạn tước vị của Đại Đường rồi, cao hơn nữa chỉ là danh xưng xuông, không ích gì, ý nghĩa giống thượng trụ quốc vậy."
Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên:" Sao ngươi biết được?"

