"Lục Diệp, Vân Sinh có nói, thế hệ của bọn họ trước nay chưa từng thiếu dũng khí và quyết tâm xả thân vì nghĩa. Họa lần này là do hắn gây ra, nếu có thể, hắn càng muốn tự tay giải quyết, nhưng hắn không có năng lực đó, chỉ đành kéo dài ba mươi năm, đem gánh nặng này đặt lên vai ngươi. Là hắn có lỗi với ngươi."
Lục Diệp chậm rãi lắc đầu: "Chẳng có gì phải nói lời xin lỗi."
Tinh Uyên Chi Môn mở ra không phải ý muốn của Vân Sư Vọng, hắn bị ý chí kia ảnh hưởng, thậm chí căn nguyên còn nằm trên người cái tên nghịch tử Lục Diệp này.
Năm đó sau khi rời khỏi Tinh Không, Vân Sư Vọng đã biết mình vĩnh viễn không thể trở về, nhưng dưới sự chi phối của ý chí kia, hắn hoàn toàn không biết mình đã làm gì, ngay cả khi đã trở lại Tinh Không, cũng phải rất lâu sau hắn mới nhận ra.