Góc nhìn của Phương Hưu lúc này rất kỳ lạ, hắn cảm thấy mình như hóa thân thành một thiên thể khổng lồ, nhìn xuống thế giới, bên tai là những lời thì thầm điên cuồng của vô số tín đồ, thần cách bên trong hắn cũng không ngừng phát tán ô nhiễm.
Nhưng tâm linh của hắn lại như một vũng nước bùn đen kịt, đổ bao nhiêu nước bẩn vào cũng không thay đổi được bản chất.
Hắn không phát điên, vẫn bình thản, mức độ ô nhiễm này không thể làm gì hắn.
Phương Hưu dự định hóa hình, nhưng sức mạnh tích lũy trong cơ thể hắn vẫn chưa đủ để thoát khỏi sự ràng buộc.