Kinh thành, Gia Cát phủ.
Một lão nhân đêm khuya xem thiên tượng, xem mãi rồi ngủ thiếp đi, bỗng nhiên mở bừng hai mắt, trong ánh mắt đục ngầu chợt lóe lên một tia sắc bén khó mà nhìn thẳng. Trong chớp mắt, những sợi tóc bạc cùng nếp nhăn dường như cũng trẻ lại.
Gia Cát Vân Hổ nhìn chiếc la bàn đang nhảy múa trước mắt, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, tựa như mong chờ đã lâu, lại như có chút mờ mịt, nhưng cuối cùng đều bị sự kiên định thay thế.
“Lão gia, bọn họ đã tiến vào Càn Lăng.”