Thời gian thoi đưa.
Trong sơn thôn yên bình tĩnh lặng, tiểu Trương Cửu Dương trở về hết lần này đến lần khác.
Vóc người hắn ngày càng cao lớn, thân thể ngày càng cường tráng, còn gia gia cũng ngày càng già đi, ngay cả tiếng cười sảng khoái kia, đôi khi cũng chợt tắt, rồi hóa thành tiếng ho khan.
Trương Cửu Dương vẫn luôn lặng lẽ ở lại nơi đây, ngắm nhìn từng cảnh tượng mà mình từng trải qua.