Logo
Chương 163: Bí mật Địa phủ, chiến trường nhân gian (2)

"Hơn nữa, Tẩu Âm Nhân Ngũ Bệnh Tam Khuyết, ta cũng đã sớm dứt bỏ ý định cưới vợ sinh con."

Trương Cửu Dương có chút hiếu kỳ hỏi: “Vậy điều gì khiến lão thay đổi ý định?”

“Là ta không nhịn được…”

Nhị gia ho khan một tiếng, nói: “Tố Như rót cho ta mấy chén rượu, rồi nửa đêm leo lên giường ta. Nhị gia ta tuy là một trang nam tử sắt đá, nhưng cứ đụng vào thân thể trắng nõn của nữ nhân là mềm nhũn.”

"Cái gì mà Ngũ Bệnh Tam Khuyết, lão phu đây không thể nhẫn nhịn được nữa!"

Trương Cửu Dương: “…”

“Ta lúc đó nghĩ, cùng lắm là đợi nạn đói qua đi, ta lại thả nàng tự do, nàng muốn đi đâu thì đi.”

“Thời gian đó, Nhị gia ta thật sự rất vui vẻ!”

Lão cảm thán: “Ngươi cũng biết Tẩu Âm Nhân tương đương với quỷ sai của Địa phủ ở dương gian, ta bình thường đều ngủ ban ngày, ban đêm giúp Âm binh làm việc, nhưng bất kể ta trở về muộn đến đâu…”

“Trong nhà đều có một ngọn đèn sáng cho ta.”

“Nàng nhận ra điều gì đó, nhưng không hề sợ ta, ngược lại còn nấu cơm, giặt quần áo, trải giường, gấp chăn cho ta, không hề hỏi nhiều một câu, chỉ là khi ta trở về khuya thì giúp ta hâm nóng thức ăn.”

Trương Cửu Dương chậc lưỡi cảm thán, đừng nói là một lão độc thân, phần lớn nam nhân e là đều không chịu nổi.

“Nói thật, về sau ta thậm chí còn sợ hãi, sợ đợi nạn đói qua đi, Tố Như sẽ rời bỏ ta, sợ tất cả những điều này đều là nàng giả vờ…”

“Với thủ đoạn của lão, còn cần lo lắng điều này sao?”

Trương Cửu Dương có chút kinh ngạc.

Nhị gia tuy tướng mạo không ưa nhìn, nhưng cũng là khôi thủ đương thời của Tẩu Âm Nhân nhất mạch, tinh thông rất nhiều kỳ môn tuyệt kỹ, nếu thật sự muốn chiếm được trái tim của một nữ nhân bình thường, hẳn là cũng không khó.

Nhị gia cười lạnh một tiếng, nói: “Nhị gia ta không giống tiểu tử ngươi, lớn lên mặt mày bóng bẩy, vừa nhìn đã biết không phải là người đáng tin cậy.”

“Huyết mạch của Tẩu Âm Nhân cho ta khả năng an thân lập mệnh, nhưng cũng tử khí quấn thân, số mệnh đã định phải gặp điều không may, sao có thể liên lụy người khác?”

“Cho nên lão thả nàng đi?”

“Đúng, ta đưa cho nàng một ít lộ phí, bảo nàng rời đi, nàng không nói gì, nhận lấy rồi đi.”

“Nhưng đến buổi tối khi ta giúp Âm binh làm xong việc trở về nhà, thấy ngọn đèn kia lại sáng lên, Tố Như không đi, mà dùng số lộ phí kia đổi lấy cái sạp này.”

“Nàng nói bánh rán nàng làm rất ngon, sau này có thể dựa vào cái này kiếm tiền, bảo ta cũng đừng quá vất vả, buổi tối về sớm một chút.”

Nhị gia cười ngây ngô, nhìn người thê tử đang rán bánh, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Được thê tử như vậy, phu còn cầu gì hơn.

“Vậy sao lão lại bị Âm binh bắt đi chém đầu?”

Trương Cửu Dương có chút không hiểu, đây vẫn luôn là nghi hoặc trong lòng hắn.

Tẩu Âm Nhân là người làm việc cho Địa phủ, có thể nói là quỷ sai sống ở dương gian, đôi khi còn có thể mượn sức mạnh của Âm binh.

Vì sao lại rơi vào kết cục này?

Nhị gia thở dài, giọng trầm buồn: “Bởi Tố Như đang mang thai, lại gặp phải Tẩu Âm Nhân Ngũ Bệnh Tam Khuyết, lòng ta chẳng thể nào yên. Vì thế, ta đã nhờ bằng hữu bói một quẻ. Kết quả quẻ tượng hiện ra, đứa bé này số mệnh đã định, khó lòng sinh tồn, thậm chí còn có thể đoạt mạng Tố Như!”

Trương Cửu Dương sững sờ, trong lòng chấn động: "Lại là Ngũ Bệnh Tam Khuyết! Trước đây, Giang thúc cũng vì muốn thoát khỏi lời nguyền kinh khủng này mà cam tâm tự hủy tu vi, lánh mình ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc."

Nhưng dù vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh.

“Ta có một nghi hoặc, nếu Tẩu Âm Nhân các ngươi đều khó truyền thừa tử tự, chẳng phải qua mấy đời sẽ biến mất hay sao?”

Trương Cửu Dương không hiểu hỏi.

Theo lời Lão Cao, Tẩu Âm Nhân nhất mạch có lịch sử rất cổ xưa, dường như từ khi có Âm binh, đã có Tẩu Âm Nhân.

Hai bên tương phụ tương thành, đã như vậy, hắn rất tò mò huyết mạch của Tẩu Âm Nhân được truyền thừa như thế nào.

Nhị gia nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói: “Đó là vì, đối với Tẩu Âm Nhân mà nói, không phải dựa vào tử tự để truyền thừa huyết mạch, rất nhiều Tẩu Âm Nhân, bao gồm cả ta, phụ mẫu chỉ là người bình thường, nhưng lại đột nhiên thức tỉnh huyết mạch.”

“Gần như không tìm thấy bất kỳ quy luật nào, nếu nói trong đó không có sự sắp đặt của Địa phủ, ta tuyệt đối không tin.”

Trương Cửu Dương lòng thầm kinh hãi, huyết mạch không dựa vào tử tự để truyền thừa, thảo nào có thể lưu truyền mấy nghìn năm mà không suy.

“Nhị gia ta là ai, trong số Tẩu Âm Nhân đương thời, không ai đạo hạnh cao hơn ta, thủ đoạn nhiều hơn ta, ta hạ quyết tâm phải bảo vệ thê nhi, thế là đã dùng một vài cấm thuật của Tẩu Âm Nhân, vì Tố Như và hài tử mà cải mệnh.”

Nghịch thiên cải mệnh!

Trương Cửu Dương nhận ra hắn vẫn còn đánh giá thấp vị thủ lĩnh Tẩu Âm Nhân này. Có thể cưỡng ép thay đổi thiên cơ, cải mệnh cho người sống, bản lĩnh đó quả thực không tầm thường.

"Tuy cải mệnh thành công, nhưng ta cũng vì thế mà kinh động Địa phủ, hoàn toàn trở mặt với Âm binh. Sau khi chống cự hồi lâu, cuối cùng vẫn bị bắt, trở thành tử tù."

Trong mắt Trương Cửu Dương lóe lên vẻ chợt hiểu, thì ra là vậy. Chẳng trách Nhị gia thân là Tẩu Âm Nhân lại bị Âm binh bắt giữ.

"La Điền huyện từng có Âm binh đi qua, cộng thêm việc ta thường trú ở đó, nên Tây Thị Khẩu pháp trường đã trở thành nơi Âm binh hành hình ban đêm. Những tử tù bị chém, ngoài Tẩu Âm Nhân phạm giới luật Âm ty như ta, còn có cả những Âm binh khác."

Trương Cửu Dương nhớ lại phạm nhân đầu tiên bị trảm sát, tiếng gầm rú như dã thú đó tuyệt đối không phải do người phát ra.

"Tại sao phải hành hình ở dương gian, lại còn chiêu dụ nhiều du hồn đến xem như vậy?"

"Đó là để dưỡng cổ. Sau khi quỷ hồn ăn thi thể, sẽ có khả năng biến thành Âm binh mới, rồi bị chúng mang về Địa phủ, trở thành một thành viên."

Trương Cửu Dương nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trăm quỷ tranh xác, ăn tươi nuốt sống, trong lòng không khỏi rét lạnh.

Địa phủ của thế giới này thật sự quá tà môn.

"Tiểu tử, Địa phủ đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ta làm Tẩu Âm Nhân hai mươi ba năm, cũng chỉ thấy được phần nổi của tảng băng chìm về con quái vật khổng lồ này mà thôi. Càng hiểu rõ, lại càng thấy sợ hãi."

Ngừng lại một chút, lão nói đầy ẩn ý: "Theo quan sát của ta, Địa phủ... dường như đang ngấm ngầm đối đầu với một thế lực khổng lồ nào đó."

Ánh mắt Trương Cửu Dương lóe lên, hỏi: "Thế lực nào?"

"Không rõ, đây chỉ là cảm giác của ta."

Giọng Nhị gia tiếp tục vang lên, nhưng những lời lão nói lại khiến hàn ý trong lòng Trương Cửu Dương càng lúc càng đậm.

"Cuộc đối đầu ngầm này đã kéo dài hàng ngàn năm, có lẽ còn lâu hơn nữa. Sự xuất hiện của Tẩu Âm Nhân chúng ta, rất có thể là vì cuộc đối đầu này."

"Nhân gian, từ lâu đã không hay biết..."

"Trở thành chiến trường."

...