Phủ Hãn Đài, hẻm Hoàng Nê.
Bị giẫm đạp năm này tháng nọ, nền đất trong con hẻm nhỏ được nện cho rắn chắc, ánh lên một tầng bóng loáng, mặt trời chiếu xuống trắng lóa, chói cả mắt.
Trong tiểu viện ven hẻm, có một cái giếng xây bằng gạch xanh, cao hơn mặt đất ba thước, miệng giếng được che đậy bởi vài cành cây khô đan xen.
“Rắc!”