Logo
Chương 129: Đánh rắn động cỏ

“Trời.” Đội tuần tra vốn đã căng thẳng như gặp đại địch, tất cả đều sợ tới mức sắc mặt biến đổi.

Cả đám nhịn không được hít một hơi lạnh, vô thức liền muốn chạy trốn. Nhưng quân lệnh như núi, bọn họ không dám cũng không thể chạy trốn.

Tên thủ lĩnh thấy thế chỉ có thể hạ lệnh: "Mau, bao vây con hẻm này, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào, lại phái người đi báo cáo.”

“Vâng!” Binh lính được huấn luyện nghiêm ngặt, nhanh chóng làm theo.

Chỉ chốc lát sau tin tức trong thành xuất hiện quỷ dị, đã khiến cho lãnh đạo phản quân chú ý. Huyện Thanh Sơn này dân cư không nhiều lắm, nhưng mỗi tháng đều có thể phát sinh mấy sự kiện quỷ dị, nên cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng sự kiện quỷ dị bình thường không lớn lắm, người chết cùng lắm là khó coi một chút, hơi đáng sợ một tẹo, chứ cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Lúc này ngõ Lục Liễu chết hơn hai mươi người, hơn nữa còn có động tĩnh đánh nhau rất lớn.

Điều này đã chứng minh có người chém giết quỷ dị.

Tình huống trở nên bất thường, cao tầng phản quân vô cùng chú ý chuyện này. Ngay cả Đại tướng quân tiên phong Phàn Đồ cũng nhịn không được đích thân đến hiện trường điều tra.

"Điều tra rõ ràng chưa? Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Phàn Đồ vừa đến hiện trường, nhíu mày quát hỏi, dáng vẻ đang ngủ say nhưng bị gọi dậy làm phiền.

"Hồi bẩm tướng quân!" Mặt sẹo nơm nớp lo sợ nói: "Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có người đánh nhau ở đây. Đợi chúng tôi vội vội vàng vàng chạy tới thì nơi này đã thành như vậy.”

"Phế vật, không biết tìm hộ gia đình trong hẻm hỏi sao?" Phàn Đồ không kiên nhẫn quát lớn: "Chẳng lẽ còn cần ta dạy các ngươi à?"

“Không dám, ti chức lập tức đi làm!” Mặt sẹo cũng không dám nói mình sợ quỷ dị nên không dám đi.

Hốt hoảng sai người đi gõ cửa từng nhà, trực tiếp kéo từng hộ dân ra ngoài, mấy chục hộ dân hơn trăm người nam nữ già trẻ run rẩy tụ tập ở đầu ngõ, trên mặt mỗi người đều mang theo sự hoảng hốt.

"Quân gia, chúng tôi không biết gì hết.”

“Đúng vậy quân gia, chúng ta đang ngủ ở nhà mình. Không ngờ lại truyền đến một tiếng nổ kinh hồn, sau đó là từng trận gào khóc dữ dội, dọa chết người!”

“Ta nhìn qua cửa sổ, các người đoán xem ta đã phát hiện được gì? Cả nhà Mã Tam Toàn, bọn họ rất giống lệ quỷ, vẻ mặt quái dị dùng tay chân bò rất nhanh!”

"Hình như ta còn nghe được giọng nói của một nam nhân trung niên, đáng tiếc không nhìn thấy mặt người, loáng thoáng nghe thấy hắn giết những người này.”

"Trời đất ơi, cuối cùng đã chết bao nhiêu người vậy?”

Hàng xóm không dám nói bậy, từ câu chuyện của bọn họ, Phàn Đồ cũng đại khái hiểu được sự tình đã qua. Có một võ giả trung niên ra tay chém giết những người bị quỷ dị khống chế, hơn nữa động tác vô cùng nhanh.

Từ lúc mọi người phát hiện động tĩnh đến khi đội tuần tra chạy tới, trước sau chỉ mất thời gian pha một chén trà. Trong thời gian ngắn như vậy đã xử lý được nơi này, thực lực của kẻ ấy không tầm thường.

Phàn Đồ cũng là hạng người kiến thức rộng rãi, từng tự mình dẫn lính tiêu diệt mấy ổ quỷ cỡ lớn, tàn sát không ít thôn xóm quỷ dị.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra con quỷ dị này không đơn giản. Quỷ dị ẩn thân trong xã hội loài người, liên tục hút đi khí huyết trở nên mạnh mẽ. Không biết từ lúc nào đã có bảy hộ 23 người bị sát hại.

Nếu không sớm phát hiện ra, chẳng phải toàn thành sẽ biến thành Quỷ Thành sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Phàn Đồ nhất thời tối sầm lại.

Huyện Thanh Sơn không lớn nhưng phản quân phải mất rất nhiều thời gian để chiếm trọn vẹn. Hơn nữa tương lai nơi này sẽ trở thành nơi tiếp tế hậu cần cho đại quân, nếu xảy ra chuyện, gã cũng mất hết mặt mũi.

Quan trọng hơn là trong thành lại ẩn giấu một cao thủ thần bí.

Trong một chốc đã giết nhiều con rối quỷ dị như vậy, nơi này lưu lại khí huyết nồng đậm như thế, sợ là ngay cả cường giả Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong cũng chẳng bằng kẻ đó.

Chỗ mình sắp nằm lại có hơi ấm, làm sao có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm. Trong phạm vi quản lý của gã xuất hiện loại cao thủ thần bí này, không phải chuyện tốt gì.

Sắc mặt Phàn Đồ trầm xuống, càng thêm khó coi. Ánh mắt liếc mắt nhìn thoáng qua một thiếu niên què chân, không khỏi nhíu mày quát hỏi: "Ngươi, tên què ấy, đi ra đây!"

"Tiểu nhân?" Ngụy Hàn sửng sốt, hắn bị chú ý rồi sao?

Đáy lòng hắn bất an, cảm giác mình bị độc xà nhắm vào. Gã kia là cao thủ thâm sâu khó lường, bây giờ Ngụy Hàn vẫn chưa phải là đối thủ của hắn.

Hắn đành phải để lộ ra một chút kinh ngạc, khó hiểu, cố gắng lết đôi chân thọt qua: “Trương Phi, thuộc Chế tạo doanh, gặp qua tướng quân, không biết tướng quân có gì dặn dò?”

“Chế tạo doanh?” Phàn Đồ có chút kinh ngạc, đánh giá thiếu niên này.

Vừa rồi gã gọi người thiếu niên này ra chỉ vì cảm giác thứ sáu của gã quá nhạy mà thôi. Thiếu niên này trông có vẻ nổi bật trong đám người hoảng sợ, tựa như hạc đứng giữa bầy gà.

Hắn không nói một lời, nhưng chính sự khiêm tốn đấy lại có chút không phù hợp. Phàn Đồ mới vô thức nhìn hắn chằm chằm, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng đối phương lại thuộc chế tạo doanh.

"Ngươi gia nhập Chế tạo doanh sao?" Phàn Đồ nhíu mày hỏi: "Nhà ngươi ở đâu? Có nghe thấy động tĩnh gì không?"