"Vậy sao?" Ngụy Hàn kinh hỉ trợn to hai mắt.
Nếu chức năng bói toán này là chính xác, chẳng phải sau này hắn không còn cần phải lo nữa à? So với chuyện sớm tối lo sợ phải đi chém giết quỷ dị, giờ chỉ cần bói toán là có thể ra phúc hoạ, sẽ sớm tránh được nguy hiểm.
Đây quả thực là thần kỹ mà người trong cẩu đạo tha thiết ước mơ.
"Hệ thống xuất phẩm, kết quả bói toán chắc là chuẩn xác!"
Nếu trong vòng bảy ngày không có nguy hiểm gì, nói cách khác chuyện tối nay cũng không có ai nghĩ đến hắn cả, quả thật không tệ chút nào.
Quỷ dị là một thứ tốt, về sau không cần tránh nó. Nếu gặp con yếu thì nhất định phải chủ động ra tay tiêu diệt mới được.
"Làm thêm chút công đức, ngày sau gặp phải chuyện khó khăn cũng sớm biết được hung hiểm để lựa chọn.” Ngụy Hàn âm thầm tính toán, ánh mắt dần dần sáng lên.
Trong lòng chơi lớn, lại nhịn không được trong lòng thầm niệm: "Bói toán họa phúc tương lai của huyện Thanh Sơn!"
[Đinh! Bói toán cần khấu trừ 35.000 điểm công đức, xin hỏi có tiếp tục hay không?]
"Nhiều thế sao?" Ngụy Hàn xấu hổ lúng túng.
Xem ra đối tượng bói toán khác nhau, cần công đức cũng khác nhau.
Hiện tại hắn chỉ có 22 điểm công đức, chút công đức này có thể bói toán được vài việc thôi. Tạm thời hắn cũng chưa có việc gì cần bói toán, cứ bình ổn qua ngày là được.
"Ngủ, ngủ!" Ngụy Hàn cảm thấy mỹ mãn bắt đầu nghỉ ngơi.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, sau vài giờ ngắn ngủi sắc trời xám xịt đã sáng lên. Khi tiếng gà gáy vang lên, rất nhiều người trong ngõ Lục Liễu vẫn còn đang mất ngủ.
Một đêm này náo loạn như vậy, nhất định có không ít người muốn ngủ cũng chẳng được. Ngụy Hàn lại ngủ một giấc rất sâu, vốn tràn đầy tinh lực, tinh thần phấn chấn.
Không để ý tới người qua đường tụ tập ở đầu ngõ từ sáng sớm nghị luận sôi nổi. Hắn ra khỏi nhà liền đi thẳng đến binh doanh, dù sao chế tạo doanh cũng bao cơm, hắn lười ăn bữa sáng bên ngoài.
Nhưng hôm nay vừa mới ra ngoài binh doanh, lại nhìn thấy một bầu không khí khẩn trương.
Ngày thường đám đại đầu binh lười biếng nhàn tản, bây giờ lại tràn đầy vẻ đề phòng. Họ không chỉ ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa cũng không dám tụ tập nữa, ngay cả cửa binh doanh cũng có một đội giáp sĩ đóng quân.
"Mạnh thúc, chuyện gì đang xảy ra thế?" Ngụy Hàn hỏi một gã trung niên kỳ cựu, người này phụ trách canh cửa nên bọn họ đã sớm biết nhau.
"Tiểu Phi à, tiểu tử mau đi vào, đừng đứng ở cửa." Lão binh trung niên nhanh chóng thúc giục nói: "Hôm nay Phàn tướng quân muốn đến binh doanh thị sát kiêm luyện binh, ngài ấy nổi danh nóng nảy. Nếu bị ngài ấy bắt gặp đang lười biếng, chúng ta không chết cũng bị lột da, phải khôn khéo một chút"
“Phàn tướng quân?” Ngụy Hàn nghi hoặc, trong đầu nhớ tới tráng hán đêm qua, chẳng lẽ chính là gã?
"Đa tạ Mạnh thúc!" Ngụy Hàn cười trêu ghẹo: "Chế tạo doanh chúng ta chắc là không nằm trong danh sách thị sát, hơn nữa đại quân không phải đều đóng quân ở ngoài thành sao? Binh doanh trong thành chúng ta chỉ để trang trí, có cái gì để thị sát.”
"Ai biết được ngài ấy nghĩ gì chứ?" Lão binh trung niên tức giận nói: "Nghe nói hôm qua thành tây xảy ra một sự kiện quỷ dị, liên quan đến một cường giả thần bí. Đội tuần tra ngay cả người ta hình dáng ra sao cũng chẳng thấy được, Phàn tướng quân lúc này mới tức giận tới luyện binh.”
"Chà!" Ngụy Hàn vội vàng khoát khoát tay: "Vẫn nên ít nghe mấy chuyện này đi, ta đi ăn sáng trước. Mạnh thúc, hôm nào rảnh rỗi cùng nhau uống rượu.”
“Được.” Gã binh trung niên vui vẻ đồng ý.
Ngụy Hàn suy đoán quả nhiên không sai.
Vừa ăn điểm tâm xong thì bắt đầu làm việc, hắn đã nhìn thấy Phàn tướng quân đang rầm rộ tới thị sát. Quả thật chính là tráng hán cảm giác áp bách mười phần đêm qua.
Có lẽ là đêm qua gã không ngủ ngon, cũng có thể là do nghẹn một bụng tức giận. Sắc mặt Phàn Đồ khó coi mang theo thân binh bước vào quân doanh, trực tiếp tập kết đại quân bắt đầu chỉnh huấn.
Các đơn vị phiến quân hiện nay đều tập trung ở các doanh trại ngoài thành trì.
Trong quân doanh trong thành ngoại trừ trại đoán tạo, doanh hậu cần, doanh vận tải ra, cũng chỉ có hơn một ngàn người của doanh trại tuần tra đóng quân.
Mà hôm nay Phàn Đồ tức giận, hiển nhiên là hướng về phía bọn họ.
Trên sân binh doanh, hơn một ngàn phản quân tuần tra khẩn trương đứng nghiêm trang, mỗi người đều không dám phát ra một chút thanh âm, đáy lòng cũng hiện lên chút sợ hãi.
Đối mặt với ánh mắt Phàn Đồ, không ít người mềm chân.
"Sao thế này?" Phàn Đồ không kiên nhẫn quát: "Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao? Chỉ với bộ dáng chân mềm này của các ngươi, có tư cách gì đi bảo vệ quyền uy của Vương gia, có tư cách gì thay thế Vương gia trấn thủ huyện Thanh Sơn? Phế vật, đều là một đám phế vật.”
“Mấy tên khốn kiếp các ngươi, chẳng lẽ cho rằng không đánh giặc thì lơi lỏng sao? Một tên trộm nhân nho nhỏ cũng không tìm được tung tích, giữ lại có tác dụng gì?”