Logo
Chương 134: Bách Thiện Đường có chuyện

Chỉ thấy mỗi một mũi tên đều giống như có đôi mắt, dễ dàng bắn vỡ khúc gỗ lớn. Dù Thần ưng thả đá lớn hay đá nhỏ, đều không thể thoát khỏi mũi tên của hắn.

"Phanh phanh!" Từng viên đá bị cự lực khủng bố ẩn chứa trong mũi tên bắn nổ tung.

Chúng hóa thành bột mịn rơi xuống đất, đầy trời đều là bụi phấn đá. Kinh hãi đến mức ba con chim ưng Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Thanh liều mạng chạy trốn không dám tới gần.

Cuối cùng, chỉ còn lại một viên đá có kích thước to bằng cái cối xay trên bầu trời. Hai tay Ngụy Hàn lại hóa thành tàn ảnh điên cuồng khai cung.

“Rầm.” Liên tục chín mũi tên nhanh như chớp xẹt qua đêm, xếp hàng dài lần lượt đánh trúng cự thạch. Nó liên tục bị oanh nát nổ tung, cuối cùng mới bị một mũi tên bắn thành bột mịn.

“Phù, thật mạnh quá!” Ngụy Hàn cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.

Hiện tại trong vòng ngàn mét hắn bắn đâu trúng đó, còn trâu bò hơn súng trường bắn tỉa, mỗi một mũi tên có thể xuyên thấu tấm thép dày 10 cm. Đây nào phải là mũi tên rõ ràng là đạn pháo.

Kể từ đó, công kích từ xa của Ngụy Hàn cuối cùng cũng được bổ sung. Hiện tại hắn chính là người đàn ông chân chính không có khuyết điểm.

"Đáng tiếc mũi tên bình thường không chịu nổi sức mạnh khổng lồ của ta, mỗi lần đánh trúng mục tiêu cả mũi tên cũng sẽ nát vụn.”

“Như vậy thương tổn sẽ giảm xuống!"

“Hôm nào thử chế tạo mấy trăm mũi tên đầu kim cương, chắc là có thể chịu đựng được!” Ngụy Hàn yên lặng phân tích.

Đồng thời thuận tay treo lên năm quyển trong số 128 tàn quyển công pháp Luyện Huyết cảnh vào các vị trí treo máy còn trống.

Những công pháp tàn quyển này đều không trọn vẹn, muốn luyện đến cực hạn không mấy khó khăn, đại khái chỉ mất nửa tháng là luyện đến cực hạn.

Một khi treo tới cực hạn, có thể xem chúng như chất dinh dưỡng. Thanh Loan Luyện Huyết Bảo Điển, Quỳ Thủy Cửu Chuyển Tâm Kinh không ngừng dung hợp. Cuối cùng biến thành một bộ công pháp luyện huyết đặt nền móng võ đạo vững chắc nhất cho Ngụy Hàn.

“Hiện tại vị trí treo máy của ta có bảy cái, Thanh Loan Luyện Huyết Bảo Điển, Quỳ Thủy Cửu Chuyển Tâm Kinh còn đang treo máy, chỉ có năm vị trí có thể treo tàn quyển!”

"Giả sử lấy tiến độ nửa tháng để tính thì một tháng sẽ hoàn một bản, 128 tàn quyển chỉ mất khoảng 13 tháng sao?”

"Người bình thường Luyện Huyết không mất ba năm thì đừng mơ có thành quả. Ta chỉ tốn hơn một năm là có thể đúc được căn cơ Luyện Huyết cảnh. Quả thật không ai có thể sánh bằng ta, tốc độ vô cùng nhanh chóng.”

Ngụy Hàn kiên nhẫn tính toán, khóe miệng không khỏi nâng lên thành một nụ cười. Là một người bất tử, thọ nguyên vô hạn, thời gian chính là thứ không đáng giá nhất.

Vừa mới đến huyện Thanh Sơn được hai năm, hắn đã bồi dưỡng cô nhi Bách Thiện Đường, vừa tăng được thực lực. Quả là một công đôi chuyện, chuyện tốt thành đôi.

Lúc này, bầu trời đã xuất hiện ánh sáng, màn đêm lặng lẽ trôi qua. Vừa khéo Diêm lão cho nghỉ phép một ngày, Ngụy Hàn không cần chế tạo doanh làm việc, hắn định đi Bách Thiện Đường xem một chút.

Dùng bao tải đựng mấy trăm cân thịt yêu thú, Ngụy Hàn thông qua địa đạo trở lại viện số 4 trong thành. Sau đó thừa dịp sáng sớm cửa thành vừa mở ra, dòng người còn không nhiều, đi thẳng tới Bách Thiện Đường.

Trong Thiện Đường giờ này đã có tiếng ồn ào, rất nhiều trẻ con đang chăm chỉ đứng tấm buổi sáng, luyện tập thân thể với Vương giáo đầu. Là người luyện võ phải trải qua đủ loại khắc nghiệt mới có thể đạt được bản lĩnh tại thượng.

Đây mới là tố chất mà một võ giả nên có. Bọn trẻ mồ côi biết rõ cuộc sống an ổn của mình không dễ dàng. Bởi vậy mới khát vọng nắm giữ vận mệnh của mình, dù là tập võ cũng rất cố gắng.

Ngụy Hàn thường xuyên săn giết yêu thú, thịt yêu thú ăn không hết thì chia cho ưng hoàng của mình hoặc là cải thiện bữa ăn cho bọn nhỏ Bách Thiện Đường. Vì vậy, bây giờ bọn chúng đều khỏe mạnh cường tráng.

Tu luyện võ đạo cũng vô cùng thuận lợi, không ít đứa trẻ đã đạt tới Luyện Lực cảnh hậu kỳ.

Ngụy Hàn còn đặc biệt truyền thụ cho bọn họ cách nhận dạng dược liệu. Cho nên mỗi đứa trẻ đều nắm giữ được đôi chút kỹ thuật y đạo, có thể nói là hoàn toàn lột xác. Nhìn những hài tử mình dạy dỗ, đáy lòng Ngụy Hàn không kìm được cảm thấy ấm áp, bọn chúng đều là quân cờ của hắn.

“Nuôi thêm hai, ba năm đi, đến lúc đó đưa chúng vào các đại tông môn quận thành.”

"Ha ha, nếu là ta đã cho bọn trẻ một cuộc sống hoàn toàn mới, thỉnh thoảng bọn chúng truyền cho ta chút tình báo chắc sẽ không quá đáng nhỉ?” Ngụy Hàn cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nhấc chân đi vào Bách Thiện Đường, ngay khi hắn cho rằng sẽ như thường ngày, được bọn nhỏ nhiệt liệt nghênh đó thì bọn chúng lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy hắn.

“Ngụy đại ca, rốt cuộc huynh cũng tới rồi!”

“Xảy ra chuyện rồi, huynh mau nghĩ cách đi!”

“Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lâm Tử mất tích rồi!”

Bọn nhỏ lo lắng xúm lại, giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít. Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng Ngụy Hàn không khỏi sửng sốt.

Bách Thiện Đường xảy ra chuyện gì sao? Chuyện này là sao đây?